Gió tuyết giăng kín mặt sông, vó ngựa đạp trên tuyết trắng, đường rời Tây Xuyên xa vời vợi, ngàn dặm núi xanh như vẽ chân mày.
Trời mới vào đông, những trận bão tuyết cứ lần lữa mãi không tới, vậy mà vừa tới là kéo theo vạn dặm băng phong càn quét đất trời. Dọc theo con đường rời Tây Xuyên đến Phong Sơn, chỉ thấy người người nhà nhà chạy nạn từ Bắc Cương đến Trung Nguyên cùng với đám binh lính đào ngũ nhỏ nhoi, tuyệt nhiên không thấy bóng nạn dân chạy về phương Bắc.
Chờ sau khi sức khoẻ Lý Khánh Thành khôi phục đã là giữa tháng chạp, hắn giấu trăm lượng bạc trước ngực, cùng thị vệ câm đội tuyết lên đường đi về phương bắc. Hắn mở danh sách thuốc tại dược đường của Nga Nương tại Tây Xuyên, trước tiên đến Đinh Châu nằm cách Phong Sơn sáu trăm dặm, chia ra bốn xe mang theo ba ngàn hộp cao, lại thuê thêm xe ngựa, dọc đường cố tránh các trạm canh gác, hướng về Phong Sơn.
Sông Tiêu Cốt như mồ giấu vạn xác, nước sông chảy xuôi về phía nam, vòng qua Phong Sơn hướng về vùng trũng Tây Xuyên. Dọc hai bên bờ sông, tuyết lớn cuộn cả trời mây, lúc rơi lúc ngừng. Chiến sự đang lúc tạm ngưng, cứ đi tiếp theo hướng bắc là đến tiền tuyến.
Bảy mươi dặm ngoài vùng chiến sự trọng yếu có một tòa thành tĩnh lặng yên ắng. Tường thành cháy đen gần như đã bị thiêu rụi hoàn toàn, một doanh trại mọc lên bên ngoài toà thành, chính là nơi dừng chân tập kết binh lính chi viện của Đại Ngu.
Dưới núi khói bay đầy trời, tuyết đã rơi bớt dày hơn một chút, Lý Khánh Thành nhìn ra xa phía dưới, cả một thành trì to như vậy, giữa gió bấc phần phật tuyết bay tán loạn, lại không nghe thấy tiếng người. Dường như trước đây không lâu nơi này đã bị quân Hung Nô cho một mồi lửa thiêu hủy hoàn toàn.
Doanh trại binh lính bị đập phá tan tành. Hắn nói: "Ưng ca, huynh ở đây trông coi hàng hoá, ta xuống dưới kia xem thử."
Lý Khánh Thành cẩn thận xuống dưới, Trương Mộ nghiêng người trượt đi, hất tuyết lên, cũng lần theo dốc núi mà trượt xuống.
Lý Khánh Thành vậy nhưng cũng không đuổi gã về, hắn bước qua những thi thể cháy đen rồi trực tiếp tiến vào doanh trại.
"Bọn họ đã bị tập kích bất ngờ." Lý Khánh Thành khom người kiểm tra một cỗ thi thể: "Là người Hung Nô làm chuyện này sao?"
Trương Mộ ngồi xuống, gã lấy ngón tay vạch áo giáp của một tên lính, áo giáp sắt bị loan đao chém một đường nứt dài, lộ ra vết thương bị đốt cháy đen cùng nội tạng.
"Chuyện xảy ra tối hôm qua." Trương Mộ nói, nét mặt gã không chút thay đổi.
Một lá cờ chiến phía trên viết một chữ "Phương" vẫn chưa được hạ xuống tung bay phần phật trong gió lạnh. Trương Mộ ngửa đầu nhìn lá cờ kia, Lý Khánh Thành quay người lục soát bộ giáp của đám binh sĩ, tìm được mấy tấm lệnh bài, hắn dùng áo choàng rách rưới bọc lấy chúng.
"Ưng ca, huynh rút là cờ kia đi, chúng ta tiếp tục chuyển hàng đến thành Lang Hoàn." Lý Khánh Thành nói: "Vừa đúng lúc."
Trương Mộ nói: "Từ từ đã."
Hắn cúi người dán lỗ tai sát mặt đất, nghe được từ nơi xa truyền đến tiếng vó ngựa đạp hỗn loạn, mặt hiện vẻ nghiêm trọng. Lý Khánh Thành chẳng hiểu ra sao, vậy nên hắn cũng nằm xuống, mặt đối mặt với Trương Mộ.
Mặt Trương Mộ đỏ lên, Lý Khánh Thành liền lập tức đứng dậy nói: "Bên kia vẫn đang giao chiến sao?"
Hai người trở mình trèo lên ngựa, nhanh chóng lướt đi qua mặt sông Tiêu Cốt đã sớm đóng băng, tiến sang phía bên kia gò núi.
Một trận hỗn chiến kịch liệt đang diễn ra trên bình nguyên, một toán kỵ binh Hung Nô nhỏ bé nhanh chóng đột kích, đánh cho đám lính Đại Ngu tan đàn xẻ nghé, chạy tứ phía dưới núi như những chấm đen bé tẹo.
Lý Khánh Thành đuổi tới vừa đúng lúc hỗn chiến kết thúc, người Hung Nô giành thắng lợi tuyệt đối, toàn quân chia ra đồ sát dã man đám lính thua cuộc.
Sau khi chứng kiến lũ giặc gian không ngừng thảm sát binh bại, uy thế rung chuyển đất trời, Lý Khánh Thành biết chỉ dựa vào sức hai người chủ tớ bọn hắn thì tuyệt đối không thể thay đổi được gì giữa thiên quân vạn mã, đành phải ẩn mình lặng lẽ theo dõi.
"Huynh nhìn nơi đó kìa, Ưng ca." Lý Khánh Thành khẽ ra hiệu.
Toán lính cuối cùng đặc biệt có tới gần trăm người, tướng lĩnh hốt hoảng trốn chạy thất bại, chỉ còn duy nhất vài binh sĩ khổ sở ra sức bọc hậu.
"Chống lại ta chỉ có chết!" Một tiếng quát lớn vang lên, một tên binh sĩ tầm thường trong số đó hét, mỗi tay y cầm một thanh trường thương, lúc múa võ thì kỹ nghệ tài tình, quét bay cả người lẫn ngựa đám kỵ binh Hung Nô.
Lý Khánh Thành không khỏi kinh hãi, người này trời sinh thể lực cực kỳ mạnh mẽ, sao có thể chỉ là một binh sĩ tầm thường?
Trương Mộ dường như hơi thay đổi sắc mặt, chỉ thấy quân Hung Nô bắt đầu tập trung dồn y vào chỗ chết, Lý Khánh Thành hỏi: "Có thể cứu không?"
Trương Mộ nói cứng nhắc: "Có thể."
Lý Khánh Thành nói: "Nếu dũng sĩ này chết dưới vây quét của đám người Hung Nô..."
Trương Mộ trở tay rút đại đao phía sau, cao giọng hét một tiếng thật dài.
Không chờ Lý Khánh Thành nói chuyện đại nghĩa quốc gia, Trương Mộ đã như cú vọ xám trong tuyết trắng, nhào mình xuống dưới núi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!