Chương 4: (Vô Đề)

Hoàng hôn, trên điện Diên Hòa, cả dàn đèn đuốc chim loan rừng rực cháy.

Chén trà trong tay đại học sĩ đã nguội, ông đứng lên nói: "Hoàng thượng?"

Lý Hiệu rơi vào trạng thái trầm tư dài đằng đẵng, đại học sĩ nói: "Cái lưng của lão thần mấy năm gần đây không tốt lắm…"

Lý Hiệu nói: "Người đâu, mau đưa tiên sinh trở về nghỉ ngơi, ngày mai rảnh rỗi tiên sinh lại tiến cung kể cho cô nghe tiếp những chuyện xảy ra sau đó."

Đại học sĩ cười cười khom người, lúc rời đi lại nhìn thị vệ quỳ ngoài cửa một chút, đột nhiên nói: "Thần cả gan lắm miệng hỏi một câu, không biết tên nhóc này đã phạm phải tội lỗi gì?"

Lý Hiệu còn đang mải ngẫm nghĩ câu chuyện mà đại học sĩ vừa kể, thuận miệng đáp: "Cũng không phải chuyện gì gấp gáp, ta vốn muốn xử tử hắn ta tối nay, nhưng hiện tại đã quá giờ rồi, trước tiên cứ nhốt hắn vào thiên lao đi."

Đại học sĩ gật đầu: "Thần cáo lui."

Đại học sĩ đã rời đi, ưng nô cũng bị áp giải đi rồi, chỉ còn lại duy nhất vị quân chủ Lý Hiệu ngồi trên ngai vàng ngẩn người.

Lý Hiệu rời khỏi chính điện, băng qua ngự hoa viên. Gã đang muốn về tẩm cung, nghĩ đi nghĩ lại quyết định đổi ý, tiến về phía điện Dưỡng Tâm tìm thái hậu.

Thái hậu ngồi một mình trước sạp xem rối bóng. Cảnh vật rực rỡ, con người quạnh hiu. Đèn đuốc đủ sắc lả lướt chiếu lên tấm màn che làm bằng da trâu, tựa như những kỷ niệm một thời thiếu nữ tươi đẹp đã trôi vào dĩ vãng.

Người hầu thông báo bệ hạ giá lâm, thái hậu hoàn toàn không ngờ Lý Hiệu lại đến vào giờ này, vội vàng sai người thu dọn rối bóng, dâng trà nóng lên.

Lý Hiệu thản nhiên: "Không sao, mẫu hậu xem, hoàng nhi rảnh rỗi tới thăm người."

Thái hậu xụ mặt: "Hoàng thượng cũng có lúc rảnh rỗi sao?"

Thái hậu đứng đầu hậu cung, lại là mẹ ruột của Lý Hiệu, ở điện Dưỡng Tâm không ai dám thất lễ. Dù vậy, cả hậu cung lớn như thế lại chỉ có duy nhất một vị phụ nhân là thái hậu, ít nhiều gì cũng có chút cô quạnh.

Thái hậu đã già, Lý Hiệu nhìn ngắm gương mặt bà, những nếp nhăn nghiêm nghị kéo dài đến khóe miệng, bờ môi đỏ sẫm sắc sảo, cương liệt không thể mạo phạm. Kể từ khi Lý Hiệu bắt đầu nhớ được mọi chuyện, bà đã luôn mang nét mặt này, không hề dãn ra dù chỉ trong giây lát. Cho dù thuở ấu thơ Lý Hiệu có bày tỏ mong muốn gần gũi với bà thế nào đi nữa, thì vẻ mặt bà vẫn luôn như thế, không mừng rỡ, cũng chẳng khích lệ.

Tiên đế băng hà sớm, sức khoẻ cố thái tử lại yếu ớt, cuối cùng bỏ mạng trong cuộc đấu tranh giành quyền lực cùng đám hoạn quan, bà đã nâng đỡ Lý Hiệu lên hoàng vị vốn không thuộc về mẹ con bọn họ, giang sơn họ Lý do con trai mình kế thừa, vì thế bà có nghĩa vụ phải dạy dỗ gã nghiêm khắc.

"Rối bóng." Lý Hiệu suy nghĩ thật lâu, nặn ra hai chữ.

"Rối bóng." Thái hậu nói một cách bình đạm, nhận lấy chén trà thái giám đưa tới, dùng nắp gạt miệng chén.

"Rất nhiều năm trước, là phụ hoàng người mang về lúc qua sông Hoài Tây."

Lý Hiệu nhìn từ phía bên cạnh, thái hậu hướng về phía bình phong, hoàng đế đang định sai thái giám chuyển con rối nhỏ không ngừng động đậy quay lại, thái hậu bỗng nói: "Mười ngày nữa là đến hôn lễ rồi, con có nhận ra vở kịch này không?"

Lý Hiệu lắc đầu, thái hậu nói: "Đây là chuyện xảy ra dưới thời Thống Lịch, Phương thị soán ngôi, tứ đệ của Thái Tổ, lúc ấy cũng chính là Tứ vương gia Lý Nguy, gả con gái ruột tức quận chúa Thái An cho người nhà thái hậu là Phương Thanh Dư. Trên triều đình, Phương Thanh Dư được thăng chức làm Binh Bộ Thị Lang."

Lý Hiệu khẽ gật đầu: "Trai tài gái sắc."

Sắc mặt Thái hậu không chút biến đổi: "Trai tài gái sắc? Hoàng thượng từ nhỏ đã không đọc nhiều sách sử, trong đó ghi chép đủ loại lại không rõ ràng."

Lý Hiệu: "Không phải không đọc sách sử, nhưng hễ cứ mở cuộn sách chú giải tỉ mỉ của thái sử là cô lại lười đọc, chỉ tiện tay lật qua. Phương Thanh Dư là kẻ phản tặc, điều này thì cô biết rõ."

Thái hậu ung dung thở dài: "Gả nữ gả cao, cưới vợ cưới thấp (*), vương gia Lý Nguy cũng đã làm rất tốt, bảo toàn được mạng sống cả nhà. Thế nhưng, chỉ ba tháng sau khi cưới quận chúa, Phương Thanh Dư đã lập tức xuất binh chinh phạt Hung Nô, sau đó trong một trận chiến chẳng biết đã đi đâu mất."

(*) Gả con gái phải gả cho nhà có điều kiện tốt hơn, cưới vợ cho cho con trai phải tìm nhà có điều kiện kém hơn

"Quận chúa Thái An tập võ từ nhỏ, chỉ còn một thân một mình, về sau đã kiên quyết trốn đi, giả nam gia nhập quân đội, về biên thuỳ tìm kiếm phu quân. Nàng đi dọc bờ sông Tiêu Cốt thì tìm được thi hài Phương Thanh Dư, đau khổ khóc ròng ba ngày ba đêm, huyết lệ nhuộm đỏ cả một dòng sông, cuối cùng đắm mình xuống sông tự vẫn."

Lý Hiệu đột nhiên nói: "Mẫu hậu nói vậy, cô cũng nhớ khi còn bé hình như đã từng xem vở hí kịch này."

Thái hậu thản nhiên nói: "Vở hí đến đoạn chìm sông tự vẫn là hết, người có biết sau đó thì sao không?"

Lý Hiệu lắc đầu, thái hậu từ tốn thở dài: "Phương Thanh dư này thực ra không hề chết. Rất kỳ quặc, có phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!