Chương 29: (Vô Đề)

Đồ ăn được bày lên, Lý Khánh Thành đang chờ trong phòng, Phương Thanh Dư nhẹ nhàng khép cửa, không nói lời nào vào ngồi cạnh Lý Khánh Thành, rót rượu lấy thức ăn cho hắn.

"Chuẩn bị ổn cả rồi chứ?" Lý Khánh Thành nói.

Phương Thanh Dư đáp: "Ổn cả rồi, người cứ nghe Thu Nương nói."

Một lúc sau, Thu Nương ôm đàn đi vào, nhỏ giọng nói: "Lý công tử, bây giờ hai người dựa vào bên trái mà nói chuyện, căn phòng này thông với phòng bên cạnh, ngài nhìn chỗ này này."

Thu Nương chỉ một chỗ bên cạnh tủ đứng, Lý Khánh Thành nhìn thấy một khe hở bên cạnh giá bày hoa, lúc tiến lên phía trước mơ hồ thấy được ánh đèn phòng bên.

"Còn có cái thú vui này nữa." Lý Khánh Thành dở khóc dở cười, nói: "Nếu không phải có quen biết trước thì đúng là không biết được mánh này của các ngươi."

Thu Nương khẽ cười ám muội: "Có khách lại thích kiểu này, từ phòng bên cạnh có thể nhìn thấy chúng ta ở đây, âm thanh lớn một chút cũng nghe thấy được, nhưng từ phòng này nhìn sang phòng bên lại không thấy rõ được mọi thứ."

"Toàn bộ gạch, nội thất và cột gỗ trong phòng này đều được thiết kế tinh xảo, trong này nói gì phòng bên cũng nghe rõ hết, mà phòng bên nói chuyện thì bên này lại không nghe thấy."

Lý Khánh Thành hài lòng nói: "Rất tốt, vậy bây giờ gọi tiểu quan tới đi."

Thu Nương đặt đàn xuống, tự mình ra ngoài sắp xếp tiểu quan.

Một tiểu quan đi vào với gương mặt hoang mang, Lý Khánh Thành gãi đầu một cái, nói: "Ngươi định đàn khúc gì nhỉ, nào, đàn ta nghe thử xem."

Tiểu quan sợ sệt hé miệng, nói: "Khách quan muốn nghe khúc gì?" Lúc nói chuyện lại lén liếc sang Phương Thanh Dư. Ở đây có tận hai tên đàn ông, lại chỉ có mỗi mình y tiếp khách, còn chưa biết nên phục vụ thế nào. Trước đó vốn đã được Thu Nương dặn dò, tối nay chỉ cần tiếp công tử nhà thứ sử mà thôi, ai ngờ chẳng hiểu thế nào đột nhiên lại đổi khách, chỉ sợ thiếu niên trước mặt cũng không phải người có thân phận bình thường.

Lý Khánh Thành nói: "Tùy ngươi."

Phương Thanh Dư nói: "Đàn vài khúc nhạc Tây Xuyên đi, ta chưa được nghe bao giờ." Nói xong y khoanh tay tựa trước cửa nhìn xuống dưới. Chốc lát sau, y vội vàng khép cửa sổ lại, đồng thời cũng dùng ánh mắt ra hiệu, nhân vật chính đã tới.

Lúc này tiểu quan đang gảy đàn tình tính tang, cất giọng hát lên.

"Tướng sĩ tây chinh đường xa đằng đẵng, ngàn dặm trăng tuyết ngóng về cố hương…"

Trong đại sảnh Mãn Đường Xuân, con trai độc nhất của Tôn thứ sử – Tôn Khanh vừa tới, Thu Nương tự mình ra đón, mời Tôn Khanh lên tầng ba.

"Mời Tôn công tử sang bên này." Giọng Thu Nương từ trong hành lang truyền đến.

Tôn Khanh cười ha ha, tiến vào một gian phòng khác. Tôn Khanh giấu lão cha già ra ngoài trêu hoa ghẹo liễu, chỉ dẫn theo một tên đầy tớ. Thu Nương nói: "Tôn công tử, Thuật Hoa không ngờ công tử lại tới sớm như vậy, vẫn còn đang sửa soạn, phải một lúc nữa mới có thể ra tiếp khách, hay là Tôn công tử ăn chút món ngon trước nhỉ?"

Tôn Khanh qua lại Mãn Đường Xuân đã nhiều lần, cũng là khách quen, gã cười dâm tà, nói: "Không sao không sao, cô xuống dưới đi, đợi Thuật Hoa sửa soạn xong bảo y tự mình tới là được."

Thu Nương lui ra, lúc nàng đóng cửa thì chợt nghe thấy âm thanh đổ vỡ loảng xoảng phát ra từ phòng bên cạnh.

Lý Khánh Thành giận giữ nói: "Đàn lung tung gì thế!"

Tiểu quan đang ngân giọng hát đến: "Chung Sơn vang chín tiếng, triều đại đổi thay, sông Phong chảy tan băng, đông qua xuân tới." Y vừa dứt câu, không ngờ trước mặt lại bay tới một khay trà, vội kinh hãi bỏ đàn đứng dậy. Lý Khánh Thành lại ném thêm một chén trà, nắm đầu nện thẳng vào mặt y, giật mạnh tóc tiểu quan kia. Một bàn tay vừa hạ xuống, mặt tiểu quan lập tức sưng vù.

Lý Khánh Thành đang ức hiếp tiểu quan thì quay người lại rút bội kiếm của Phương Thanh Dư, tiếng kiếm rút khỏi vỏ vang lên, tiểu quan sợ hãi run bắn, kêu khóc: "Công tử tha mạng!"

Phương Thanh Dư biến sắc nói: "Điện hạ tuyệt đối không thể!"

Trong phòng bên cạnh, Tôn Khanh đang rót rượu uống một mình thì chợt nghe thấy tiếng động, gã lờ mờ nhận ra đúng là giọng nhân tình nên để tâm, tới bên vách tường nghiêng đầu áp tai nghe ngóng.

Tiểu quan kia lớn tiếng khóc cha gọi mẹ, không ngừng chạy trốn. Lý Khánh Thành xắn tay muốn đánh người, vừa mắng chửi thậm tệ vừa dồn tiểu quan vào chân tường, lại vừa đúng ngay bên tai Tôn Khanh. Lúc Tôn Khanh cúi người, gã nhìn thấy trên tường đục một cái lỗ, bên trong chiếu ra ánh sáng, liền áp sát vào đó nhìn trộm. Gã vừa nhìn sang thì suýt lên cơn tức nổ phổi, cái người đang kêu khóc xin tha kia không phải hoa khôi mình đang nhìn trúng thì là ai?

Tôn Khanh bấy giờ không thể nhịn nổi nữa, quay người giơ một chân đá tung cửa. Sắc mặt Thu Nương liên tục thay đổi, nàng đứng ngoài cửa phòng, cũng đã sớm chuẩn bị, vừa thấy Tôn Khanh xông ra, liền vội vàng đẩy hắn vào lại bên trong.

Tôn Khanh nói: "Kẻ nào! Dám phản bội ông…"

Thu Nương đau khổ cầu khẩn: "Tôn công tử đừng làm ầm lên, tuyệt đối không được làm ầm lên, địa vị người kia lớn lắm! Công tử nghe một lời này của thiếp đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!