Chương 28: (Vô Đề)

Gần đến cuối năm, sáng hôm sau Lý Khánh Thành dậy muộn, hắn thức dậy rồi dùng bữa sáng, đầu đau lâm râm. Đêm qua suy nghĩ quá nhiều chuyện, thế nên cả đêm ngủ không ngon. Lúc tỉnh dậy, Phương Thanh Dư và Đường Hồng đều đã ra ngoài làm việc, chỉ còn mỗi Trương Mộ.

Lý Khánh Thành nói: "Tôn Thành đã tới chưa, hắn có nói gì không? Hôm nay huynh có phải làm gì không?"

Trương Mộ nói: "Có."

Lý Khánh Thành giương mắt, nói: "Tôn Nham muốn mời khách?"

Tôn Thành vừa tới đã chuyển lời, sắp hết năm rồi, quá nửa là nhận lệnh đến mời khách, Lý Khánh Thành vừa đoán liền trúng, Trương Mộ chỉ có thể gật đầu.

Lý Khánh Thành lật tờ giấy trên bàn ra đọc, đó là toàn bộ tin tức mà Phương Thanh Dư và Đường Hồng thu thập được, thản nhiên nói: "Y chỉ mời huynh, không mời ta đúng không?"

Trương Mộ khẽ giật mình, sau đó gật đầu.

Lý Khánh Thành nói: "Nếu y tính mời ta, nói không chừng Tôn Thành còn phải chờ ta thức dậy rồi tự mình đến mời, vừa mới nói xong đã đi luôn như thế, khả năng cao là chỉ mời huynh. Nếu ta đoán không sai, Tôn Nham còn muốn huynh tìm một lý do đến gặp mặt mà không thể cho ta biết được, đúng không?"

Trương Mộ vội xua tay, nói: "Y không hề nói như vậy."

"Nhưng quá nửa là có ý này, để tránh khiến ta sinh nghi." Lý Khánh Thành mỉm cười một cái, nói: "Chắc Tôn Nham cảm thấy ta rất đa nghi nhỉ, huynh xem, người như ta đúng là rất đa nghi."

Trương Mộ nói: "Ta không đi."

Lý Khánh Thành nói: "Huynh đi đi, đi nghe xem y muốn nói gì, nói mấy lời không ảnh hưởng xấu đến tình nghĩa huynh đệ hai người rồi báo lại tình hình thực tế cho ta, không đắc tội bên nào hết là được."

Trương Mộ vẫn đứng đấy bất động, Lý Khánh Thành thấy vậy thì nheo mắt, trong lòng hơi buồn bực.

Trương Mộ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng nói: "Ta không đi."

Lý Khánh Thành nói: "Đi."

Trương Mộ lắc đầu, Lý Khánh Thành nói: "Ta ra lệnh cho huynh đi!"

Trương Mộ không lên tiếng nữa, quay người đi luôn.

Lý Khánh Thành bực dọc bất an, đau đầu như búa bổ, hắn ngồi trong sảnh cả buổi sáng, đến chiều thì thực sự không chịu nổi nữa, quăng sách đi, ngồi ngây ra trong đại sảnh trống rỗng.

Lý Khánh Thành dặn dò binh sĩ bên ngoài: "Cử một người đi bảo Trương Mộ quay về đi, ta có lời cần nói."

Ngày đông, chậu than trong sảnh ấm áp, Lý Khánh Thành tựa trên giường mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ hắn lờ mờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Trung thần chân chính là người mà cho dù có bị đuổi cũng sẽ không đi." Giọng nói già nua của Ngu Đế vang lên trong đại điện: "Nếu tâm đã sinh oán hận thì sẽ không còn tận trung với ta nữa, nhưng vẫn sẽ tận trung với Đại Ngu."

"Tận trung với Đại Ngu, xét cho cùng vẫn là tận trung với chính mình, vì cái danh trung nghĩa lớn lao mà thôi."

"Không cho phép ai cầu xin chuyện này nữa, Đường Anh Chiếu, gọi hắn ra Ngọ Môn đi, chuẩn bị sẵn đao phủ."

Lý Khánh Thành nhỏ tuổi nghe được giọng nói uy nghiêm mà tàn nhẫn kia, trong lòng không khỏi sợ hãi, quay người bỏ chạy khỏi góc đại điện.

"Khánh Thành?" Ngu Đế quát: "Ai cho thái tử tới đây! Dẫn nó quay về!"

Tiểu thái tử không ngừng thở dốc, hắn chạy ra ngoài hành lang, trong mắt ngập tràn hoảng sợ, thân thể không ngừng phát run. Sau lưng hắn, thái giám lớn tiếng cầu khẩn, đuổi theo một mạch.

Tiểu thái tử co cẳng chạy thục mạng, hắn cứ mải miết chạy trong cơn hoảng loạn mà không nhìn đường, từ cửa hông xông thẳng vào một cung điện, năm sáu thị vệ đuổi theo sau lưng. Bất thình lình hắn đâm phải một người, lúc ngẩng đầu lên bị dọa hét ầm lên như mất mạng.

"Thái tử điện hạ!"

"Điện hạ!"

Thái giám xông vào trong sân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!