Chương 27: (Vô Đề)

Hải Đông Thanh mệt mỏi không chịu nổi, sau khi bị bắt uống cạn chén trà rửa ruột kia thì hoàn toàn ỉu xìu, lờ đờ rũ rượi đậu ở đó. Đêm hôm ấy, Trương Mộ gọi hai binh sĩ trực đêm, chim ưng con mà bất động thì lập tức rung cột gỗ, không cho nó ngủ.

Hải Đông Thanh không được ăn, bắt đầu tiêu chảy lung tung trên cột gỗ, buổi tối lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, trong tai Lý Khánh Thành còn truyền đến tiếng đập cánh từ xa.

"Cứ thế này thì hành chết con trai chúng ta mất." Lý Khánh Thành nói từ trên giường.

Trương Mộ ở ngoài thản nhiên nói: "Không đâu."

Lý Khánh Thành nhắm mắt, cả đêm trong đầu toàn là Hải Đông Thanh đáng thương đang giãy dụa, âm thanh vẫy cánh không ngừng vang vọng.

Hôm sau, Lý Khánh Thành cũng không dám đi thăm nó. Mãi đến ba ngày sau, Trương Mộ đưa Hải Đông Thanh chỉ còn da bọc xương ra sân, sai người mang thùng nước nóng tới tắm cho nó, Lý Khánh Thành mới đứng dưới hiên mà nhìn từ xa.

Trương Mộ vừa tắm cho nó, vừa tự nói một mình, như là đang nói chuyện với Hải Đông Thanh vậy, biểu cảm cực kỳ chuyên chú.

Lý Khánh Thành bước đến, Trương Mộ lập tức im lặng, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Huynh đang nói cái gì?" Lý Khánh Thành cười nói.

Trương Mộ không trả lời, tắm sạch sẽ cho Hải Đông Thanh, chim ưng con giống như một con gà còm nhom. Lúc Trương Mộ lấy vải bông lau nước trên bộ lông của nó, cả người ưng con điên cuồng giãy dụa, lông vũ hơi xù lên, dường như ẩn chứa sát khí oán hận.

Trương Mộ nói: "Có thể ăn rồi, cho ăn thôi." Nói rồi gã kéo một cái hộp sang bên chân, trong hộp đựng mấy miếng thịt nạc to bằng đầu ngón tay.

Chim ưng con mất kiên nhẫn trốn tránh, Lý Khánh Thành nói: "Nó đang oán hận huynh."

Trương Mộ nói: "Không sao, người tới cho nó ăn, trò chuyện với nó thử xem."

Lý Khánh Thành nhận lấy đồ ăn của chim ưng, tiến đến gần mỏ ưng con đang bị che kín hai mắt, nhẹ giọng nói: "Con trai, cho con ăn này."

Hắn đưa miếng thịt qua, chim ưng con toát đầy lệ khí, hai lần ngậm lấy miếng thịt, phẫn nộ mổ trên tay Lý Khánh Thành một cú mạnh mẽ!

Lý Khánh Thành đau thấu tim gan, rụt tay theo bản năng, Trương Mộ biến sắc túm lấy chim ưng con, nói: "Đừng… Đừng đánh nó, bây giờ không đánh được, để ta xem thử!"

Ngón tay Trương Mộ bất thình lình co lại, cổ họng chim ưng con suýt nữa bị bóp gãy, lúc sắp chết nó điên cuống giãy dụa dang cánh, hai vuốt quơ loạn, Lý Khánh Thành nói: "Không… Không có gì đáng ngại, nhẹ tay thôi! Huynh bóp chết nó mất!"

Trương Mộ thả lỏng tay ra, nắm lấy ngón tay Lý Khánh Thành kiểm tra, thấy ngón tay hắn đã chảy máu, gã vội xé vạt áo bôi thuốc băng bó, chim ưng con ngã xuống đất, co giật khốn khổ không chịu nổi.

Lý Khánh Thành nói: "Nó không sao chứ?"

Trương Mộ hối hận nhấc chim ưng con, thấy nó vẫn còn sống, thở ra một hơi.

"Đừng nóng, nào." Lý Khánh Thành đổi tay tiếp tục cho nó ăn, lần này chim ưng con không còn công kích Lý Khánh Thành nữa, ăn hết thịt.

Trương Mộ nói: "Tốt rồi, suýt thì hỏng việc, bây giờ nó nghe lời người rồi."

Chiều hôm ấy, Lý Khánh Thành ôm Hải Đông Thanh không ngừng an ủi, Trương Mộ sai người đặt mấy chiếc lồng nhốt thú trên bãi đất trống trong vườn hoa. Gã nhận chim ưng con, hiện giờ nó vẫn còn hơi cáu kỉnh, Trương Mộ bảo: "Mở lồng."

Binh sĩ mở cửa lồng, Trương Mộ nhanh chóng tháo vải che mắt Hải Đông Thanh, Lý Khánh Thành nói: "Đi!"

Trong chốc lát, tiếng chim tung cánh vang lên, Hải Đông Thanh nhanh như tên bắn, ngoạm lấy một con thỏ xám đang chạy trốn, mổ mạnh vài lần, đầu thỏ xám vỡ ra, mất mạng ngay tại chỗ.

Lý Khánh Thành nói: "Quay lại."

Hải Đông Thanh mặc kệ không nghe, nó quắp thỏ xám lên trên tường rồi quẳng mạnh, đập thẳng xuống dưới, máu tươi tung toé dưới vuốt ưng. Trương Mộ thở hơi gấp, dường như gã cực kỳ căng thẳng, đưa ngón giữa và ngón trỏ lên môi rồi buông xuống, đổi sang cầm tay Lý Khánh Thành, ngậm ngón tay của hắn để thổi.

Tiếng huýt rõ ràng vang lên, Hải Đông Thanh quay đầu, quắp lấy con mồi nặng nề chật vật quay lại, thả rơi bên chân Lý Khánh Thành.

Đến tận lúc này Trương Mộ mới chân chính thở phào nhẹ nhõm, gã mừng rỡ cười lên, nói: "Thành công rồi!"

Lý Khánh Thành kinh ngạc nhìn Trương Mộ, Trương Mộ cười lên rất đẹp trai, cảm xúc không thể diễn tả được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!