Quả nhiên chuyến săn thu của Lý Hiệu thất bại như dự đoán.
Hôm sau Lý Hiệu bãi buổi triều sớm, mặt gã không biểu lộ thái độ gì, nâng bút viết chữ. Lâm Uyển mặc một bộ áo bào lụa màu lam vàng, tựa đầu lên vai Lý Hiệu nhỏ giọng nói gì đó, như là đang nhẹ nhàng xoa dịu Lý Hiệu, phân tích thiệt hơn cho gã.
Lý Hiệu thờ ơ, cũng lười tranh luận, một lát sau gã miễn cưỡng cười lên, nghiêng đầu hôn lên môi Lâm Uyển, tỏ ý không cần nói nhiều nữa.
Ngoài điện, Hứa Lăng Vân vừa mới tới, một trận gió thu thổi qua đưa cánh phù dung bay lên, trong điện đế hậu đẹp đẽ tựa ngọc, Hứa Lăng Vân nhảy xuống mà đi.
"Hứa đại nhân." Một lão thái giám bước tới, trong tay nâng một chiếc đĩa: "Thái hậu thưởng cho ngài, hôm nay không cần phải đi tạ ơn."
Hứa Lăng Vân vén tấm vải đỏ phủ bên trên, trên đĩa đặt một túi lụa nhỏ, trong túi đựng một sấp đào phiến (*) Giang Châu.
Thưởng cái gì cũng thực sự không so được với thức quà ăn vặt này, hai mắt Hứa Lăng Vân tỏa sáng, hắn nhận lấy đào phiến xong đứng dậy tạ ơn, thuận miệng hỏi: "Lúc nào tổ chức săn thu?"
Lão thái giám lắc đầu tiếc nuối, nói: "Nghe nói hôm qua bệ hạ nổi trận lôi đình trên triều, hôm nay đám đại thần lại hợp lực dâng tấu, chỉ sợ săn thu năm nay không thành rồi."
Hứa Lăng Vân nghe vậy xụ mặt xuống, nói cho có lệ: "Ừm."
Lão thái giám đi rồi, Hứa Lăng Vân về phòng lấy sách, thầm nghĩ đi kể chuyện cho Lý Hiệu nghe, biết đâu tâm tình đế quân lại có thể tốt hơn một chút. Vậy là hắn lập tức thò đầu trước cửa nội điện dáo dác nhìn quanh, trông thấy Lâm Uyển đang khẽ khàng nói gì đó, Lý Hiệu lại tự nhiên mỉm cười, chắc hẳn cũng không tức giận.
Lý Hiệu đưa mắt nhìn ra, đúng lúc thấy Hứa Lăng Vân quay người về ngự hoa viên, hắn bẻ một nhánh phù dung cài lên cổ áo, thẫn thờ đứng đực ra trước hồ Thái Dịch.
Hứa Lăng Vân lấy túi lụa kia ra, bẻ một miếng đào phiến đưa lên miệng, chợt nghe giọng Lý Hiệu vang lên sau lưng: "Ngươi ăn cái gì, cho cô nếm thử nào."
Hứa Lăng Vân vội vàng đứng dậy tham kiến, Lý Hiệu ngồi xuống băng ghế đá cạnh đình, nhận lấy quà ăn vặt Hứa Lăng Vân đưa cho: "Chuyến săn thu năm nay không tổ chức được rồi."
Hứa Lăng Vân cười, nói: "Bệ hạ đừng để trong lòng, năm sau đi cũng vẫn thế mà." Mặc dù nói mồm như vậy, ẩn bên trong lại chất chứa thất vọng.
Lý Hiệu thở dài, nói: "Có phần không được thoải mái cho lắm, ngươi ngồi đi."
Hứa Lăng Vân hất vạt áo, vắt vẻo ngồi trên lan can, cười nói: "Đào phiến mật ong này là đặc sản Giang Châu, có vẻ bệ hạ ăn vào cảm thấy không có gì kỳ diệu, thế nhưng đó lại là món ăn mà thần đã ăn từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành."
Lý Hiệu từ tốn gật đầu, cũng không hỏi nguyên do vì sao, chỉ hỏi: "Mang theo sách chưa?"
Hứa Lăng Vân lên tinh thần, lấy sách trong tay áo ra, cười nói: "Mang rồi."
Lý Hiệu nói: "Đêm đó ngươi ngủ trước, cô đọc đến đoạn Thành Tổ chuyển nhà ở Đinh Châu. Cô cũng không biết tại sao, cứ như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, dường như có thể nhớ ra một số việc."
Trong lúc nói chuyện, Hứa Lăng Vân nghiêm túc quan sát ánh mắt Lý Hiệu, hai ánh nhìn vừa mới giao nhau, Hứa Lăng Vân lập tức mở sách, thản nhiên nói: "Đêm đó Trương Mộ đi gửi thư, gọi đến toàn là người trong giang hồ…"
"Từ từ đã." Lý Hiệu nói: "Cô lại hỏi ngươi một chuyện. Ngươi nhìn nhận ba người Thành Tổ, Trương Mộ, Phương Thanh Dư như thế nào?"
Hứa Lăng Vân khép sách lại, ngẫm nghĩ: "Công tội ngàn thu, không thể đánh giá."
Lý Hiệu chắp tay đứng lên, nói: "Cô biết trong lòng ngươi có cách nhìn riêng, cứ nói đi, cô không trách tội ngươi đâu."
Hứa Lăng Vân cười nói: "Cũng không phải thần sợ bị phạt…"
Cặp mày kiếm của Lý Hiệu nhếch lên: "Vậy sao không nói?"
Hứa Lăng Vân nói: "Sợ bệ hạ cười thần."
Lý Hiệu trách: "Vớ va vớ vẩn, linh ta linh tinh."
Hứa Lăng Vân mỉm cười, nói: "Phù Phong tiên sinh từng nói, Thành Tổ là một vị hoàng đế lợi hại."
Lý Hiệu nhìn cảnh sắc hồ Thái Dịch mùa thu, ôn tồn nói: "Phải làm như thế nào mới được xem như một hoàng đế lợi hại?"
Hứa Lăng Vân cười trả lời: "Thần cũng không nói được phải làm như thế nào, thế nhưng trước giờ người ta vẫn nói làm bạn với vua như chơi với hổ, Thành Tổ không thể nghi ngờ chính là minh chứng xác thực nhất cho câu nói này. Hắn đối xử với thần tử khi thì thân thiết, khi lại hờ hững, lúc thì thân cận Phương Thanh Dư, lúc lại thân cận Trương Mộ, quay đi quay lại hai trọng thần ra sức phò tá hắn từng bước hoàn thành nghiệp lớn, đánh cho người ta một gậy rồi lại cho một quả táo ngọt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!