Chương 24: (Vô Đề)

Hôm sau, khi Lý Khánh Thành thức dậy, cả căn phòng sực nức hương thơm, bình sứ phủ tuyết trắng chẳng biết từ khi nào đã xếp đầy trong phòng, long lanh như pha lê. Trong bình cắm nhành mai đỏ tươi thắm.

Lý Khánh Thành mơ màng, chỉ thấy khắp nơi đều là bình, trên tủ, trên bàn, trên kệ, bên cạnh giường. Cả phòng ngát hương thơm, khiến lòng người cũng tươi mới sảng khoái.

Lý Khánh Thành duỗi lưng thật thoải mái, phát hiện tuyết trong bình vẫn chưa tan hết, giọt sương trên bình chậm rãi trượt xuống. Hắn quay đầu lại chợt thấy Trương Mộ đã ăn mặc chỉnh tề, một thân võ bào ráng đỏ, thắt lưng vàng, chân đi ủng đen, trông vô cùng đẹp trai, gã đang ngồi bên bàn viết chữ.

"Mộ ca, huynh hái mai à?" Lý Khánh Thành cười, quan sát góc nghiêng của Trương Mộ từ xa. Hắn cảm thấy tuy trên mặt gã có một vết bỏng nhưng sau khi bị thương, tên thị vệ này vẫn gan dạ khó tả.

Trương Mộ khẽ gật đầu, vò giấy trên tay thành một cục ném đi, tới giúp Lý Khánh Thành rửa mặt. Lúc cúi người mặc áo ngoài, Lý Khánh Thành đột nhiên nắm ngón tay Trương Mộ lắc lắc.

Trương Mộ mặc kệ hắn nắm tay mình, Lý Khánh Thành được thể nắm chặt hơn, Lý Khánh Thành nói: "Vết thương sau lưng ổn hơn chưa?"

Trương Mộ lặng lẽ gật đầu, Lý Khánh Thành dở khóc dở cười nói: "Huynh không nói nhiều hơn chút được sao?"

Trương Mộ: "Ổn rồi."

Lý Khánh Thành hết hứng, hắn ăn mặc ngay ngắn, qua hành lang đến sảnh bên với Trương Mộ, bắt gặp Phương Thanh Dư đang trò chuyện với Tôn Thành. Tôn Thành vội vàng đứng dậy chào hỏi, Lý Khánh Thành phất tay áo nói: "Về sau ngươi qua lại giữa hai nhà thì không cần phải giữ lễ tiết đâu."

Tôn Thành nghe xong mới thoải mái cười, gật đầu: "Ngày trước tiểu nhân có mắt không tròng, không biết người là điện hạ."

Lý Khánh Thành biết Tôn Thành chính là thân tín của Tôn Nham, biết thân phận hắn rồi mới mở miệng chào hỏi, hắn cũng không thèm để ý, đón lấy tách trà cười nói: "Không sao, các ngươi đang nói chuyện gì thế?"

Tôn Thành nói: "Chúng thần đang nói về tam thiếu gia, đêm qua lúc Nham ca dặn thần hôm nay tới gặp điện hạ thì bị tam thiếu gia nghe thấy, cứ đòi tới gặp mặt anh rể."

Lý Khánh Thành nói: "Vị thứ ba nhà ngươi không phải nữ à?"

Tôn Thành nghẹn lời, lát sau vẻ mặt có phần cổ quái, ấp úng nói: "Chuyện này… Điện hạ, tam tiểu thư từ nhỏ được nuôi như con trai, ở nhà tự do không ai quản lý, lúc nào cũng mặc đồ nam, gia huynh hết mực nuông chiều, cũng không ai dám làm tiểu thư mất vui, hôm nay mới nhờ tiểu đệ đến báo trước một tiếng, điện hạ xem…"

Lý Khánh Thành dở khóc dở cười, em gái út của Tôn Nham lại thích giả trai, nhưng nghĩ lại thì cô bé cũng mới mười hai tuổi, tuổi trẻ thích nổi loạn, coi như không thấy là được.

"Được, vậy cứ coi cô bé là con trai đúng không?" Lý Khánh Thành cười: "Ta hiểu rồi. Buổi chiều đưa người tới đây đi. Dù sao cũng nên gặp nhau mà."

Người hầu dọn cơm trong nhà, Tôn Thành nhận lệnh rồi trở về Tôn phủ phía đông thành, Lý Khánh Thành nói: "Tất cả ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn, trước khi về cung cứ ăn như vậy nhé, không cần giữ quy củ đâu."

Mọi người ngồi xuống bàn ăn, Phương Thanh Dư nhìn Lý Khánh Thành môi đỏ răng trắng, dáng vẻ cực kỳ đẹp trai, y không nhịn được mà cười, nói: "Tối hôm qua người ngủ thế nào?"

Lý Khánh Thành trả lời ậm ờ, lúc mím môi ẩn hiện phong lưu, đôi mày cong cong: "Đứa con thứ ba nhà họ Tôn đã vào kinh bao giờ chưa? Chuyện ngày xưa ta đều không nhớ rõ, ai kể lại ý chính cho ta xem."

Phương Thanh Dư nói: "Không nhớ nổi, cô bé này…"

Lý Khánh Thành: "Cậu bé."

Phương Thanh Dư: "?"

Lý Khánh Thành nói: "Ngươi cứ coi người ta là con trai là được, chuyện khác đừng hỏi nhiều."

Đường Hồng chóng mặt: "Thế là con trai hay là con gái?"

Lý Khánh Thành nói: "Là một đứa nhóc chưa từng đến kinh thành. Quá nửa là Tôn Nham cố tình để nó tới đây cho ta quen mặt, có lợi về sau."

Đường Hồng làu bàu: "Sắp thành quốc cữu gia đến nơi rồi đấy. Chả cần làm cái quái gì, thế mà tự nhiên lại được làm anh rể hoàng đế."

Lý Khánh Thành nói: "Ngươi đang hận bản thân không có lấy một người chị em để đưa vào cung làm hoàng hậu đấy hả."

Sau buổi trưa, Tôn Thành dẫn Tôn Hâm mười hai tuổi đến căn nhà phía tây thành. Sớm mùa đông ấm áp, Lý Khánh Thành luyện quyền pháp trong sân, Tôn Hâm đứng nhìn dưới hiên nhà. Lý Khánh Thành luyện xong một bộ chưởng Ưng Phi, Tôn Hâm bỗng giễu cợt: "Con đường võ học của huynh không chuẩn."

Lý Khánh Thành nghiêng đầu nhìn qua, mặc dù Tôn Hâm mới gần mười hai tuổi nhưng dáng dấp rất được, so với Lý Khánh Thành năm mười hai tuổi còn cao hơn một chút, đầu cao đến vai hắn.

"Con đường không chuẩn?" Lý Khánh Thành nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!