Buổi đêm, Trương Mộ đứng gác ngoài hành lang, thái tử với Phương Thanh Dư ở trong phòng, không có âm thanh nào truyền ra bên ngoài.
Phương Thanh Dư dáng dấp thực sự anh tuấn, ngũ quan tinh tế nhưng không thiếu khí khái hào hùng của nam tử, nhất là khi y cởi bỏ áo ngoài, một thân quân nhân cơ bắp, nước da trắng nõn, hình dáng cơ thể rõ ràng, cơ bụng tráng kiện mạnh mẽ, nhìn như lấy tơ lụa bao lấy sắt thép.
Lý Khánh Thành về cơ bản chỉ biết chút chuyện phòng the, suốt mười sáu năm qua, hoàng hậu cũng chưa từng ban hôn cho hắn. Trong một lần Phương Thanh Dư uống rượu say, Lý Khánh Thành để y nằm trên giường mình chờ tỉnh rượu. Phương Thanh Dư ngủ say, thái tử cũng lên nằm cạnh y. Một đêm say vốn không xảy ra chuyện gì, qua nửa đêm, thái tử gối đầu lên cánh tay Phương Thanh Dư, vô cùng gần gũi.
Phương Thanh Dư nửa tỉnh nửa say, chỉ biết nói lời dỗ dành, con rồng con trên tay y lại có ý vị khác. Chàng trai nhỏ Lý Khánh Thành tò mò hỏi y mấy chuyện hoan ái nam nữ, Phương Thanh Dư nghe vậy thì nửa đùa nửa thật, lập tức xoay mình đè lên người thái tử.
Mấy ngày ấy lại đúng lúc Trương Mộ không có ở đó, nếu không Lý Khánh Thành chỉ kêu một tiếng là đủ để gã người câm rút một đao tiễn Phương Thanh Dư về cõi Tây Thiên.
Nhưng mà kêu thì kêu, Phương Thanh Dư vạn phần cẩn thận, lo Lý Khánh Thành sợ đau, gã vừa ra vào vừa dùng lời nói nhẹ nhàng ngon ngọt cộng thêm lực tay khống chế vừa đủ, thái tử làm quen một đêm liền muốn ngừng mà không được, chỉ cảm thấy thích thú mấy chuyện long dương hơn là nam nữ hoan ái mà Phương Thanh Dư đã kể, lại sinh ra càng nhiều cảm giác không muốn rời xa khó nói đối với Phương Thanh Dư.
Phương Thanh Dư ra sức lấy lòng, liên tiếp mấy ngày khiến Lý Khánh Thành nếm đủ mỹ vị, ban ngày vẫn cài cúc áo đến tận cổ, cười nói như ngọn gió mùa xuân, đêm đến lại thành hổ đói nằm nhoài trên giường thái tử.
Lúc Trương Mộ trở về cũng thế, thái tử lấy uy ép gã không được nói ra chuyện này. Vẻ mặt Trương Mộ phức tạp nhưng chỉ đành chấp thuận, thế là gã bắt đầu kiếp sống của kẻ thị vệ đứng nghe góc tường, bi kịch lớn nhất đời người cùng lắm cũng chỉ đến thế này thôi.
Một vầng trăng tròn treo trên cao, ngày mười bốn, ánh trăng bàng bạc trải khắp mái điện. Tiểu thái giám thổi đèn, Phương Thanh Dư kéo thẳng cổ áo, quay sang Trương Mộ lễ phép gật đầu một cái. Trương Mộ không đáp lễ, khoanh tay đứng im.
Phương Thanh Dư quay người đi, trong điện truyền đến tiếng Lý Khánh Thành: "Người câm, ngươi còn ở bên ngoài không?"
Cửa điện cọt kẹt mở ra, tiểu thái giám nhìn qua, nói: "Thưa điện hạ, Trương đại nhân vẫn còn ở bên ngoài."
Lý Khánh Thành uể oải nói chuyện, giọng mang theo thỏa mãn cùng hài lòng: "Vào thu trời lạnh, kể từ hôm nay không cần gác đêm nữa." Nói xong cũng mặc kệ Trương Mộ đi hay ở, bọc lấy chăn mền xoay người, thở dốc trầm trầm rồi ngủ mất.
Hôm sau, trong cung khẩn trương chuẩn bị tổ chức tiệc trung thu, thái tử được nửa ngày nghỉ không phải đến thư phòng. Lý Khánh Thành đi dạo trong cung, bẻ lấy một nhánh phù dung, ngồi bên trong đình, nhìn mắt cá chân đến xuất thần.
Một lát sau, Lý Khánh Thành nói: "Người câm, đi tìm Thanh ca tới cho ta."
Trương Mộ vẫn đứng im không nhúc nhích sau lưng Lý Khánh Thành.
"Đi đi." Lý Khánh Thành cau mày nói: "Ngươi đứng như thế là có ý gì? Đi tìm Thanh ca tới mau!"
Trương Mộ vẫn đứng đấy như cũ, Lý Khánh Thành nói: "Cho ngươi nhành hoa này, thơm lắm, ngươi mau đi đi."
Trương Mộ nhận nhánh phù dung, cẩn thận cài lên cổ áo thị vệ rồi quay người đi.
Ngu ngốc—— Lý Khánh Thành thầm cười nhạo trong lòng.
Một lát sau Phương Thanh Dư tới cười nói vui vẻ, Lý Khánh Thành ngắt nhánh hoa quế tặng cho y, cùng y lên điện.
Đêm trung thu, sao sáng đầy trời, trong điện Thanh Hoà bày một bàn tiệc chiêu đãi hoàng thân quốc thích, ngự hoa viên ngoài điện thì bày tầm mười bàn dành cho các đại thần. Sức khỏe hoàng đế không tốt, chỉ uống ba chén đã rời tiệc, Lý Khánh Thành liếc qua một lượt bên bàn, chẳng có chút dáng vẻ thái tử, toàn bộ đều là do Phương Thanh Dư ở sau lưng nhắc bài.
Lượn một vòng trở về, Lý Khánh Thành hỏi: "Gã câm đâu?"
"Không phải kia sao?" Phương Thanh Dư cười nói.
Bên cạnh hồ nước, xa xa dưới đình, Trương Mộ đạp một chân ở trên lan can, ngẩn người nghiêng nghiêng dựa lưng vào cột đình.
Một bên mặt Trương Mộ cương nghị hướng lên mái đình phía đông, lông mi dưới ánh đèn đuốc toả ra một tầng hoàng quang nhàn nhạt. Lý Khánh Thành thầm nghĩ đáng tiếc, đợi khi gã quay mặt lại, nửa khuôn mặt mang theo mặt nạ thật sự phá hỏng cảnh đẹp. Nếu không phải do dung nhan khiếm khuyết, gã thực ra cũng là một tên thị vệ anh tuấn tiêu sái.
Phương Thanh Dư thấp giọng nói: "Điện hạ muốn xuất cung dạo chơi không?"
Lý Khánh Thành hơi động lòng, đúng lúc Trương Mộ quay đầu nhìn hắn một cái.
"Đi." Lý Khánh Thành khẽ cười, kéo tay Phương Thanh Dư, di chuyển ra hành lang ngoài điện, làm bộ hướng cửa sau cung điện mà đi.
Nước Ngu phát triển nông nghiệp, đất đai màu mỡ.
Sau khi lập quốc, hoàng đế đương triều đẩy mạnh phát triển thương mại mậu dịch, quốc thái dân an, vạn nước triều bái, kinh thành cũng là nơi an nhàn phồn hoa nhất Trung Nguyên, bách tính đủ đầy giàu có. Đêm ngày lễ, rừng cây bên đường sáng bừng, Lý Khánh Thành mặc áo ngoài màu chàm, cùng Phương Thanh Dư nắm tay đi dạo, tựa như một vị công tử bình thường cùng với thị vệ của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!