Phong Sơn là một hệ thống gồm nhiều dãy núi liên miên trùng điệp, diện tích chiếm hơn vạn khoảnh, tựa như thành luỹ chạy dài ngăn cách Bắc Cương và Tây Xuyên. Vào thời Khánh Đế thống nhất thiên hạ, ngài đã định ra Phong Quan trấn vững ranh giới từ Bắc Cương đến núi Đoạn Khả trên thượng du sông Tiêu Cốt. Thung lũng nằm sâu ở trung tâm Phong Sơn còn có danh xưng "Nhất Tuyến Thiên", đường vào thung lũng hẹp dài, cuối đường là cánh cổng tường đồng vách sắt khép chặt, hai bên là vách đá ngàn nhận (*), những mỏm đá kỳ quái nhô ra san sát.
(*): nhận () là đơn vị đo thời nhà Chu, bằng 1/8 trượng
Cửa này quyết không thể mất. Lúc trước nghe Phương Thanh Dư nói, vì muốn soán vị, hoàng hậu định nhượng lại cả thành Phong trong Phong Quan cho Hung Nô. Nếu chuyện ấy là thật, chỉ cần vị trí hiểm yếu này vừa mất, Tây Xuyên sẽ mất đi thành luỹ bảo vệ, không thể thủ vững, trong vòng mười năm Hung Nô nhất định sẽ mau chóng xâm lược Trung Nguyên.
Nhưng triều đình đã phái quân đi trợ chiến, ít ngày nữa sẽ đến biên cương, nên làm thế nào cho phải đây?
Chém giết mù quáng không giải quyết được vấn đề gì cả.
Lý Khánh Thành đi dọc theo con đường vào thành Phong, sự phồn vinh của phiên chợ vùng biên cương vượt xa dự liệu của hắn.
Đường Hồng cầm danh sách, theo sát phía sau báo cáo: "Ngươi sai các tướng sĩ tìm hết hàng hoá còn dư, kể cả cao mỡ rắn nửa tháng trước đưa đến Lang Hoàn, toàn bộ bán được ba ngàn lượng bạc. Lúc trước thành thủ đã cho chúng ta một gian phòng lớn rồi, giáo trường phía tây thành có thể lấy làm binh doanh…"
Lý Khánh Thành hỏi: "Đoàn nghị hoà của triều đình cần ít nhất mấy ngày thì đến đây?"
Đường Hồng hơi sửng sốt, sau đó nói: "Mười ngày."
Lý Khánh Thành lấy một phong thư, phân phó: "Phái một người, đến Đinh Châu đưa thư."
Đường Hồng hoỉ: "Đinh Châu?" Nhưng Lý Khánh Thành đã ra lệnh, y không thể không làm theo.
Trương Mộ dừng bước trước một gian hàng trong chợ, Lý Khánh Thành nói: "Xem tình hình trước mắt, chúng ta nên làm thế nào?"
Đường Hồng hỏi: "Ta không biết các ngươi giao thủ với người Hung Nô ở Lang Hoàn thế nào, không biết phải phân tích từ đâu."
Lý Khánh Thành đang giải thích lại cặn kẽ trận chiến đêm qua cho y, hắn đột nhiên gọi: "Trương Mộ?"
Trương Mộ nhíu mày, ngắm nghía kỹ càng lồng chim trong gian hàng, trong lồng líu ra líu ríu, mấy chục con chim bị nhốt chung một chỗ, toàn bộ đều là chim anh vũ đủ mọi kích cỡ.
"Các vị binh sĩ thích con nào vậy?" Chủ hàng vội vàng chạy ra đón tiếp đon đả.
Lúc ấy ba người Lý Khánh Thành, Đường Hồng và Trương Mộ vẫn đang mặc áo giáp binh sĩ Đại Ngu, chủ cửa hàng cũng không phân chia phe phái, cười xoà: "Binh gia thích con nào, ngài cứ lấy ra là được."
Trương Mộ luồn ngón tay vào trong lồng, bị chim non kia nhẹ nhàng mổ một phát, gã rụt tay về.
Đường Hồng kéo lồng chim ra, nói qua loa: "Mau đi nhanh thôi, bên kia có da lông thú mà Phương Thanh Dư yêu thích kìa, mua một ít về Trung Nguyên bán lại, gặp dịp có thể kiếm thêm không ít tiền đâu."
Lý Khánh Thành ngăn y lại, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Chủ hàng vội nói không cần tiền, Lý Khánh Thành khăng khăng đòi trả, lại quay sang Đường Hồng bảo: "Quản cho tốt thủ hạ của ngươi đấy, cấm không được tham lam chiếm đoạt tài sản của bách tính."
Đường Hồng gật đầu, Trương Mộ cầm lấy lồng chim, đi sau lưng hai người, Lý Khánh Thành vừa đi vừa nói cũng không để ý, Trương Mộ vừa đi được một lúc thì mở cửa lồng, nhấc chú chim lông xám trơn nhẵn kia ra.
Lý Khánh Thành: "…"
Đường Hồng: "…"
Ngay lúc hai người cứ tưởng chú chim nhỏ xui xẻo kia lại muốn đổ máu tại chỗ nữa thì Trương Mộ lại lật tay lại, chim nhỏ cuộn mình trong lòng bàn tay to lớn của gã, nó chỉ lớn cỡ nửa bàn tay, trong chốc lát nhẹ nhàng lao về phía trước, phần phật bay mất.
Lý Khánh Thành nói: "Người cũng chả giết nổi, huynh còn tiêu tiền mua chim chóc phóng sinh nữa?"
Trương Mộ ngửa đầu nhìn một lát, rồi co cẳng chạy, Lý Khánh Thành và Đường Hồng đồng thời quát gã đứng lại, Lý Khánh Thành nói: "Quay về!"
Trương Mộ chân dài, gã xô hết người đi đường ra hai bên, không ngừng gấp gáp đuổi theo chú chim kia, chạy ra ngoài thành Phong.
Lý Khánh Thành tháo hầu bao phía sau, bạc đầy một bọc, giao cho Đường Hồng: "Ngươi đi mua da đi."
Đường Hồng hỏi: "Ngươi lại đi đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!