Lý Hiệu để một tay chống má, tựa trên giường mơ màng, đêm qua khó ngủ, tinh thần hiện tại cũng vì thế mà hơi đờ đẫn ngờ nghệch. Lúc Hứa Lăng Vân quay về, hắn lo lắng gọi: "Đình đại nhân!"
Đình Hải Sinh mù mờ đáp lại: "A, Hứa đại nhân?"
"Hoàng hậu đã mặc xong phượng bào rồi! Sao bệ hạ còn chưa thay áo giáp?" Hứa Lăng Vân thúc giục: "Giờ mùi rồi đấy."
Đình Hải Sinh thoáng chốc lấy lại tinh thần, vội nói: "Bệ hạ… Bệ hạ đang chợp mắt… Theo ý Hứa đại nhân, bây giờ có nên gọi bệ hạ dậy không?"
Hứa Lăng Vân nói: "Phiền đại nhân đi đưa hoàng hậu tới, để ta hầu hạ bệ hạ."
Đình Hải Sinh cứ thế gật đầu liên tục, còn Hứa Lăng Vân phi vào trong như một trận gió, lay Lý Hiệu tỉnh dậy.
"Nhanh nhanh nhanh!"
Hứa Lăng Vân luống cuống tay chân, Lý Hiệu vừa tỉnh đã bị giày vò qua lại một phen, chả hiểu đầu đuôi thế nào, gã nổi giận: "Càn rỡ!"
Hứa Lăng Vân: "Người đợi lát nữa rồi hẵng trị tội thần, phải nhanh lên thôi! Sắp trễ giờ rồi!"
Hứa Lăng Vân hấp tấp vài lần mới tháo được long trụ trên đầu Lý Hiệu, lúc ngón tay hắn vô tình chạm vào vòng eo cường tráng của thiên tử, cả hai đều tự động tránh ra theo bản năng.
"Sao Đình Hải Sinh cũng không gọi cô thế?" Lý Hiệu ý thức được đã trễ giờ, lại hỏi: "Mà mẫu hậu đã hỏi ngươi cái gì?"
Hứa Lăng Vân thuận tay quăng khôi giáp ra, lấy áo đã vuốt phẳng, giúp Lý Hiệu thắt nút cổ áo, cười nói: "Hỏi bệ hạ tối hôm qua ngủ có ngon không."
Lý Hiệu chép miệng, sau khi tỉnh ngủ miệng gã toàn vị chát, Hứa Lăng Vân tiện tay nhặt một viên ô mai đút vào trong miệng gã, Lý Hiệu dở khóc dở cười, đứng lên bảo: "Xong rồi."
Hứa Lăng Vân hầu Lý Hiệu thay quần áo xong xuôi thì quay ra ngoài huýt sáo, sau đó lui sang một bên. Thái giám bê khay lũ lượt đi vào, Lý Hiệu ngẩng đầu như thường, soi kỹ hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương.
Ở trong gương, người đứng sau lưng gã đang mỉm cười, cặp mày lá liễu khẽ uốn cong vẽ nên một đường vòng cung cực kỳ thân thuộc.
"Ưng nô, lông mày của ngươi." Lý Hiệu đột nhiên nói: "Lúc cười lên nhìn hơi giống thái hậu."
Hứa Lăng Vân nở nụ cười không tự nhiên, đổi chủ đề: "Thần mới trông thấy hoàng hậu, người đúng là một mỹ nhân."
Lý Hiệu mê mang ừ một tiếng, một lát sau mới nói: "Từ khi cô bắt đầu nhớ được mọi chuyện, thái hậu đã không hay cười."
Hứa Lăng Vân thấp giọng: "Là do thần không chững chạc, tính tình trẻ con nên thích cười đùa."
Lý Hiệu lạnh lùng nói: "Ngươi cũng biết mình hành sự không trầm ổn?"
Hứa Lăng Vân thầm cười trong lòng, lúc Lý Hiệu thay sang long bào, phong thái hiên ngang ẩn tàng khí thế áp bách, cứ như biến thành một con người khác, thái giám đồng loạt quỳ xuống.
"Bệ hạ khởi giá ! "
Lý Hiệu quay người sải bước ra khỏi điện Dưỡng Tâm, Đình Hải Sinh và Hứa Lăng Vân theo sát, xe giá đã được đưa đến trước điện Dưỡng Tâm, Hoàng đế lên xe, tả hữu thị lang đi theo, nghi thức đầy đủ.
Không lâu sau, hai cỗ xe chở đế hậu tới trước chính điện, bách quan cung kính xếp hàng, nhạc cổ uy nghiêm vang vọng.
Lý Hiệu mặc long bào nhị sắc đen vàng, đầu đội anh quan thiên tử, ống tay áo dài rộng phiêu dật, lúc gã đưa tay ra, người Lâm Uyển khẽ co lại dù không dễ nhận thấy.
Lý Hiệu nghiêng đầu sang bên cạnh chăm chú nhìn Lâm Uyển, miệng nhấm nháp viên ô mai chưa ăn hết mà lúc trước Hứa Lăng Vân đã đút cho.
Lâm Uyển e ngại tiếp nhận ánh mắt của Lý Hiệu, nàng đặt bàn tay trắng nhỏ nhắn mềm mại vào lòng bàn tay hoàng đế, tiếng chuông trống chúc mừng vang lên, Đế hậu nắm tay bước vào trong điện.
Sau lễ sắc phong, trăm quan hành lễ.
Lý Hiệu vẫn đang ngậm ô mai, không tìm được cơ hội nhổ ra.
Đại học sĩ đọc xong sách ngọc, vuốt râu cười một tiếng, trăm quan lại hành lễ, Lý Hiệu tự tay đội phượng quan cho Lâm Uyển, triều thần lui xuống, Đình Hải Sinh dẫn đầu tiến về điện Minh Hoàng tham bái chân dung liệt tổ liệt tông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!