Chương 11: (Vô Đề)

Cuối cùng Lý Khánh Thành cũng sắp xếp yên ổn mọi thứ, hắn có một trăm sáu mươi lượng bạc, trăm tên thân binh, ba viên tướng lĩnh – Trương Mộ, Đường Hồng, Phương Thanh Dư, cùng với một căn nhà.

Nhưng từng ấy vốn liếng hoàn toàn không chắc chắn, chẳng ai biết tình hình chiến sự Bắc Cương trong tương lai sẽ biến đổi như thế nào, binh lính không nghe lời, Đường Hồng chưa quen tay, bất kể là ai đều không thể tự mình đảm đương nhiệm vụ, người duy nhất có thể trông cậy là Trương Mộ thì sẽ chỉ làm chứ không nói.

Lý Khánh Thành phân lại chỗ ở, Đường Hồng cùng đám hạ nhân ở gian phía tây, Trương Mộ với mình ở gian phía đông, Phương Thanh Dư ngủ tại kho chứa củi đối diện phòng lớn.

Mọi thứ trong phòng lớn đã thu xếp xong, Trương Mộ ngủ ở bên ngoài, Lý Khánh Thành ngủ bên trong, vẫn lấy một tấm bình phong ngăn giữa như cũ. Lúc rảnh rỗi, Lý Khánh Thành dựa trên bàn tô tô vẽ vẽ, Trương Mộ ở bên cạnh nhìn hắn như một chiếc cọc gỗ.

"Đang làm gì thế?" Cọc gỗ bỗng nhiên mở miệng, Lý Khánh Thành giật nảy mình.

Lý Khánh Thành giải thích: "Ta đang tính, đem đổi nửa xe dầu chống phong hàn chúng ta mang tới đây thành ngân lượng, giao cho Đường Hồng để y phái một đội người về Tây Xuyên chuyển lương thảo tới đây."

Khuôn mặt tuấn tú của Trương Mộ hơi đỏ, dưới ánh đèn có loại cảm giác thân thiết khó tả, Lý Khánh Thành cười nói: "Sao tự nhiên lại hỏi cái này?"

Trương Mộ lắc đầu, Lý Khánh Thành đưa danh sách: "Huynh xem."

Lý Khánh Thành không hề gặng hỏi Trương Mộ ngọn nguồn thân thế của mình, Trương Mộ lại thoáng cảm thấy hơi bất an, sau khi xem xong danh sách gã, chỉ gật đầu một cái rồi lấy một tờ giấy, cầm bút trên nghiên mực, dường như đang cân nhắc muốn viết gì đó.

Lý Khánh Thành thở dài, giọng Phương Thanh Dư vang lên: "Nếu chủ công muốn kiếm tiền, chi bằng bắt đầu từ thành Phong, không nên để ý Lang Hoàn."

Trương Mộ đứng dậy, Lý Khánh Thành biết gã muốn ra ngoài đánh người, vội vàng ngăn cản: "Ngồi xuống!"

Giữa lông mày Trương Mộ tràn ngập lệ khí, lạnh lùng nói: "Càn rỡ."

Lý Khánh Thành nói: "Vào đi."

Phương Thanh Dư đi vào, co một chân ngồi xuống, ôm gối hỏi: "Chủ công định đổi ngân lượng chi tiêu phải không?"

Lý Khánh Thành khẽ gật đầu: "Ta cũng biết nên đến Phong Quan, nhưng lúc ở xa sẽ không nắm được tình hình chiến sự biên cương, bây giờ không thể đi được…"

Phương Thanh Dư mỉm cười: "Khi nào nên đi thì đi, người quan tâm việc này nhiều thế làm gì?"

Lông mày Lý Khánh Thành cau lại, Phương Thanh Dư tiếp tục nói: "Không phải thần (*) ngu muội nhưng xem xét thế cục hiện tại, Phong Quan chính là con đường tiếp tế cuối cùng cho Bắc Cương, mọi vật tư từ kinh thành muốn chuyển đến đều phải đi qua thành Phong, nơi chiến trường lương thực khan hiếm nhưng ngược lại kiếm tiền thì lại dễ…"

Lý Khánh Thành nói: "Từ từ đã."

"Ngươi mới tự xưng là cái gì?" Lý Khánh Thành lầm bầm, đôi mắt như chìm vào giấc mộng, nhìn chằm chằm Phương Thanh Dư.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Phương Thanh Dư: "Ta nói… Thành, Mộ Thành." Y hất hất cằm, ra hiệu cho Trương Mộ.

(*) Chữ "Thành" phiên âm là "chéng", đọc lái hơi giống "chén"

- phiên âm của chữ "thần".

Trương Mộ đang chậm rãi viết thứ gì đó lên một trang giấy, gã không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

"Thuộc hạ cho rằng hiện tại Đại Ngu đang giao chiến với Hung Nô, chủ công hoàn toàn không cần lo." Phương Thanh Dư nói tiếp: "Tử thủ ở Lang Hoàn không chỉ không đem lại lợi ích gì cho tương lai sau này, mà trái lại, cố thủ tại Bắc Cương cũng chẳng phải lựa chọn khôn ngoan."

"Vậy theo ý ngươi thì sao?" Lý Khánh Thành hỏi mà không nhìn Phương Thanh Dư, mắt hắn nhìn chữ Trương Mộ viết trên giấy.

"Chúng ta nên chuyển đến Phong Quan." Phương Thanh Dư nói: "Trận chiến này trước đầu xuân chắc chắn sẽ kết thúc, đến lúc đó không chừng triều đình sẽ cắt đất vùng biên cương để thoả thuận nghị hòa, đến lúc ấy mới vội tranh đấu thì có ích gì?"

Lý Khánh Thành: "Làm sao ngươi biết triều đình sẽ nghị hoà?"

Phương Thanh Dư mỉm cười nói: "Nhà họ Phương ta đã nhiều đời đảm nhận chức tướng trấn đông, trấn giữ vạn dặm lãnh thổ từ Ngọc Bích Quan đến tận suối Khấp Huyết, mấy thế hệ vất vả vun đắp mới dựng nên thế lực cả một phương trời, trong đó dĩ nhiên có công trợ giúp của Hung Nô Vương A Luật Tư."

"Năm đó cựu hoàng hậu mất sớm, để lôi kéo thế lực họ Phương ở Bắc Cương, tiên đế đã lập Phương Thị làm hoàng hậu, chính là vì mối quan hệ này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!