Edit: Hiên
Vì vừa đặt bẫy Gin, Thạch Phi Hiệp đang rất sảng khoái.
Hắn đi vào nhà hàng, mới nhận ra nơi đây toàn người là người, ồn như chợ. Có điều ảnh mấy người này vừa rơi vào võng mạc hắn thì đều tự động đổi thành đầu sói.
Hang hùm miệng sói là đây.
Não hắn tự động đạo diễn ra cảnh sáu mươi bảy con sói cái đầu sói xé thịt tươi uống máu tanh dưới bóng trăng thanh.
…
Ầy, thực ra khi đói mồi thì một miếng hai miếng cũng giống nhau cả thôi…
Thạch Phi Hiệp tự an nủi mình. Dù sao thì cổ tích mèo và chuột cùng ngồi trên bàn ăn cũng chưa bao giờ có kết thúc tốt đẹp
Hắn đang định đi, chợt sau lưng có tiếng gọi.
"Hai, cuối cùng cũng gặp ngươi rồi, vừa mới đi nghỉ về hả?" Tiểu Nguyệt sôi nổi chạy tới.
Thạch Phi Hiệp quay người, nở nụ cười vô cùng thân thiết, "Thật trùng hợp, các ngươi cũng đến dùng bữa?"
Tiểu Nguyệt nói: "Không phải, chúng ta chán quá nên mới tới đây ngồi chơi. Chỗ này lớn lại luôn mở cửa, hợp để ngồi nói chuyện phiếm lắm."
…
Thôi thì, đám sinh vật nguy hiểm tập trung hết cả một chỗ cũng hay, chạy lung tung khắp nơi còn khó phòng bị hơn.
Thạch Phi Hiệp cho ra tiếng cười ha ha: "Thế mọi người tiếp tục trò chuyện đi. ta về phòng trước đây."
"Ủa, không phải ngươi tới ăn sao?"
"Không phải thế, ta chỉ tình cờ ngang qua thôi. Thật ra bụng ta đang căng tròn nè." Hắn vừa dứt lời, cái bụng đã chẳng thèm nể tình biểu tình rột rột.
Tiểu Nguyệt: "…"
Thạch Phi Hiệp mặt không đỏ thở không gấp giải thích: "Thật là, ăn no quá, đầy bụng rồi."
Tiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn cái bụng nhỏ của hắn, nói: "Cấu trúc cơ thể con người quả là quá thần kỳ."
…
Cấu trúc cơ thể quá thần kỳ?
Thạch Phi Hiệp yên lặng lui lại nửa bước, "Thật ra xét về cơ thịt, bò đứng hàng đầu. Xét mỡ ngậy, phải nói đến heo. Xét về vị, thịt dê rất có ý vị. Thế nên nếu muốn ăn thịt, nhất định phải chọn ba loại đó, những loại khác nghĩ cũng không cần nghĩ. Nhất là loại có trí tuệ ưu việt, bề ngoài tuấn tú, tâm địa thiện lương, ngây thơ vô tội."
…
Tiểu Nguyệt nói: "Nhưng mà ta thích ăn thịt gà."
"Gà?" Thạch Phi Hiệp nói, "Ồ, ăn gà cũng không tồi, trừ việc ăn gà sẽ khiến vịt hơi bị thương tâm."
Tiểu Nguyệt rất có tinh thần muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học, "Tại sao ăn gà, vịt lại thương tâm?"
"Vì gà vịt luôn đi với nhau mà. Ngươi ăn gà rồi, không có ai nói chuyện với vịt, vịt sẽ cô đơn."
Tiểu Nguyệt ra vẻ "ồ, bây giờ thì em đã hiểu."
Thạch Phi Hiệp lại trượt bàn chân dịch lại phía sau một khoảng, "Nếu không còn việc gì nữa…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!