Edit: Hiên
Nếu như quên đi quầng lửa đỏ đang nhe nanh múa vuốt trên tay hắn, thì thật ra hắn rất đẹp.
Thạch Phi Hiệp e hèm một tiếng: "Xấu hổ quá, ta không bết đây là địa bàn của ngươi. Tại nơi này chẳng có cửa cũng chẳng có tường, sàn đất trần trời, ha h.. ha ha, ầy, không buồn cười sao. Vậy, nếu không có việc gì khác, ta đi trước."
Hắn cẩn thận quay người, chuẩn bị bước bước thứ nhất, đã nghe tinh linh kia uy hiếp, "Ngươi dám đi, ta thiêu ngươi."
Thạch Phi Hiệp quay đầu , "Có nồi sao?"
…
Mắt tinh linh thình lình trợn to, không tin nổi nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp nhận ra mình vừa nói cái gì, đáng thương gãi đầu: "Ta còn chưa ăn cơm chiều."
Tinh linh vẫn trừng mắt nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp bối rối: "Ánh mắt của ngươi thật thâm sâu quá. Ta không hiểu nổi, có thể dùng cách khác ám chỉ được không?"
Tinh linh nói: "Ta cũng chưa ăn."
…
Thì ra cái ánh mắt vừa này là đồng bệnh tương lân sao?
Thạch Phi Hiệp chớp chớp mắt, "Ngươi biết đường không? Không thì chúng ta cùng đi kiếm cái gì ăn đi?" Nghe nói tinh linh dù là tinh linh ánh sáng hay bóng tối đều thích ăn chay cả. Tinh linh bóng tối tuy là thỉnh thoảng vẫn ăn mặn, nhưng trên thực đơn tuyệt đối không có món thịt. Ở nơi rừng rậm hiểm nguy xa lạ này, có thể đứng bên cạnh một sinh vật hình người cũng là một lựa chọn không tồi.
Tinh linh nói: "Vì sao?"
Thạch Phi Hiệp nói: "Cần nguyên nhân sao?"
"Không cần sao?"
Thạch Phi Hiệp suy nghĩ một chút, quyết định nể mặt đối phương một tí, nên nói rất chân thành: "Vì ta cần ngươi."
Tinh linh mắt lóe lên, "Ta đang hỏi, ta vì sao phải tin tưởng ngươi?"
Thạch Phi Hiệp chỉ chỉ quầng lửa trên tay hắn, lại xòe tay nói: "Vì cứ nhìn là biết, ngươi tin ta cũng không mất cái gì."
Tinh linh nhìn hắn, dường như ngẫm nghĩ.
Thạch Phi Hiệp nín hơi đợt quyết định của hắn.
"Được rồi." Lửa đỏ trong tay hắn dần nhạt bớt.
Thạch Phi Hiệp vội hỏi: "Khoan khoan, có chút lửa mới thấy đường nha."
Tinh linh hất đầu, "Ánh lửa sẽ dẫn ma thú trong rừng tới."
"…" Thạch Phi Hiệp nhìn lửa đỏ còn đang cháy trên tay hắn, hận không thể dùng nước bọt hủy diệt nó.
Tinh linh nói: "Ta biết nơi này có một loại cỏ có thể ăn, ngươi tìm tới đấy."
Cỏ?
Thạch Phi Hiệp ngượng ngùng nói: "Tuy con người là loài ăn tạp, tuy ta đã quen nhìn các loại đồ chay, nhưng ta là loài ăn thịt. Đương nhiên ta chỉ ăn thịt của các loài không thông minh quá thôi."
Tinh linh liếc mắt một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!