Editor: Hiên
Beta: Tsuki813
Không thể mang tiền trở về nhân giới, Thạch Phi Hiệp cũng chẳng còn xem chuyện nghỉ việc vẫn hưởng lương vào đâu, hắn giờ chỉ toàn tâm toàn ý đợi Dea mời hắn tới.
Tối hôm đó, nói tối là nhờ đồng hồ đeo tay tính ra, Dea quả nhiên tới.
Hắn nói với chút ngượng ngùng, "Ta muốn mời ngươi đi Tinh Linh giới với ta."
Thạch Phi Hiệp xoa cằm, "Ta sợ ở đây bận quá, không đi được."
Dea giật mình, "Thế sao?" Hiện giờ Con thuyền Noah ngoài vị khách đặc biệt Metatron ở cao tít trên kia vẫn chưa bao giờ xuất hiện, hình như không có người khách nào khác.
Thạch Phi Hiệp nói: "Ý ta là thời gian tới, có thể thế."
"Yên tâm, trong vòng 3 ngày nay ta không nhận được đơn đặt hàng nào."
Tý nữa quên mất hắn là quản lý tiêu thụ. Thạch Phi Hiệp ỡm ờ: "Thế có làm phiền không? Có lẽ Tinh Linh vương không vui mừng chào đón ta đâu."
"Thật ra, ta muốn ngươi ở bên để có thể giúp ta. Dù sao," Hắn dừng lại một chút, tỏa ra nụ cười dịu dàng, "Ngươi cũng là giáo sư lừa bịp."
Nhìn vẻ lạnh lùng của Dea đã quen, giờ thấy hắn dịu dàng đằm thắm như thế, trong ngực như có dòng nước ấm lan ra, bật thốt lên: "Tiền lương thì tính thế nào?"
Gió xuân trong mắt Dea chuyển thành gió thu, hắt hiu cuốn lá tin bay, "Bao ăn bao ở."
…
Thạch Phi Hiệp ai oán ngó giày.
Hắn là lợn hay sao, đến đâu cũng chỉ bao ăn bao ở không tiền lương.
Dea nói: "Ta đã giúp ngươi xin nghỉ. Sáng mai xuất phát."
Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu nhìn hắn, "Thế có tính là tiền trảm hậu tấu không?"
Dea nói: "Không phải tấu, mà là thông báo."
Thạch Phi Hiệp: "…"
Hắn sao lại thấy sự dịu dàng trong mắt Dea? Nhất định là mắt bị bệnh rồi, phải đi khám mắt.
…
Hình như bác sĩ suy nhất ở đây là Dea.
Bỏ qua quá trình, sáng sớm hôm sau, Thạch Phi Hiệp tự mình qua chỗ Raton mượn một cái va li lớn, lấy hai bộ quần áo để thay đổi, rồi dõi mắt trông ra cửa.
Hành lý của Dea rất đơn giản – hai tay gió mát.
"Ngươi mang vali lớn thế làm gì?" Dea tò mò.
Thạch Phi Hiệp ôm cái vali cười ha ha: "Ta phải phòng trường hợp tinh linh nhiệt tình hiếu khách tặng ta một đống quà thì sao?" Tiền không thể mang, quà thì chắc là được đi? Chính sách thì đã có đối sách, hắn chưa bao giờ là người bị chính sách làm khó cả.
Dea chỉ có thể mặc hắn.
Hai người đi tới tiền sảnh, gặp Isfel đã đứng đó tự bao giờ.
"Ngươi cũng đi?" Thạch Phi Hiệp trông không dễ chịu cho lắm. Từ khi biết tiền nơi đây chỉ có thể dùng nghịch nước, dục vọng rình coi thân thể người ta cũng tuột dốc không phanh. (Tsu: Tiền thì liên quan gì đến ham hố rình trộm trai nhà anh? =3=)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!