Chương 50: Quá khứ (hạ)

Giới thứ mười như vậy đích thực rất có tư cách tranh công.

Hắn đột nhiên có thể cảm nhận được tâm tình của Shipley khi đến thiên đường, nhất định là tràn ngập chờ mong cùng đắc ý.

"Nếu một vạn năm trước, nơi Lucifer thống lĩnh chúng ta đọa lạc không phải địa ngục, mà là giới thứ mười......" Mammon nhẹ giọng nói.

"Nơi này nhất định sẽ máu chảy thành sông." Metatron tiếp lời, "Shipley sẽ không thỏa hiệp."

Mammon nói: "Chúng ta cũng sẽ không lùi bước." Thiên sứ ở giới thứ mười không liên quan gì tới bọn họ, không cần cố kỵ bất cứ chuyện gì.

Metatron nói: "Cho nên ta cảm thấy thật may mắn, hơn một vạn năm sau chúng ta mới đến đây."

Mammon cười nói: "Tới muộn vẫn hơn không tới." Cho dù hơn một vạn năm sau giới thứ mười không còn giá trị như hiện tại, nhưng vẫn là một khối bảo địa phi thường đáng để khai phá.

Poggi nói: "Các ngươi có cảm thấy sắc trời không được ổn cho lắm?" Hắn ngẩng đầu nhìn không trung.

Metatron cùng Mammon đồng loạt ngẩng đầu.

Một màu lam xám, giống như dưới bầu trời xanh ngắt bao phủ một lớp sương mù xám xịt.

Poggi phát biểu: "Ta nghe Thạch Phi Hiệp nói, nhân giới khi môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng, bầu trời sẽ trở nên u ám như thế. Chẳng lẽ, giới thứ mười chỉ là bề ngoài thoạt nhìn không tồi, kỳ thực công tác bảo vệ môi trường rất kém cỏi, cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng?"

Mammon nhíu mày nói: "Một vạn năm sau, bầu trời của giới thứ mười không phải như vậy."

Poggi reo lên: "A, thì ra ô nhiễm môi trường có thể trừ tận gốc! Ta nhất định phải nói điều này với Thạch Phi Hiệp. Để hắn bớt bốc phét về trí tuệ của nhân loại, tự cho rằng nhân loại là sinh vật thông minh nhất trong chín giới."

Mammon nói: "Nếu lấy mẫu kiểm chứng, hắn đích thực nói không sai."

Poggi nỗ lực suy nghĩ thật lâu, nhịn không được hỏi: "Tức là sao?"

Mammon xoa đầu hắn, "Chờ nó to ra một chút, có lẽ ngươi sẽ hiểu."

Poggi tức giận, "Một ngày nào đó ta sẽ lớn lên."

Mammon tiếp tục xoa đầu hắn.

Poggi liều mạng hất tay hắn ra.

Metatron dứt khoát giao Poggi cho Mammon, mặc bọn họ cười đùa, "Chúng ta đến Chủ thành xem thử."

Mammon dừng tay, "Bọn Julian hiện vẫn đang ở trong thành?"

Metatron nói: "Đừng quên, sinh mệnh của bọn họ là hữu hạn. Lúc này ở trong thành hẳn là Casamia, có lẽ còn có Hybe." Vào thời điểm giằng co, Shipley không hề nhắc tới Casamia và cái chết của hắn, không chừng câu đố này hôm nay sẽ được giải.

Mammon nói: "Nếu Hybe là con của Shipley, ta thật tò mò muốn biết mẹ hắn là ai."

Poggi lẩm bẩm: "Từ tính cách biến thái của cha con họ suy ra, mẹ hắn nhất định không được bình thường."

Mammon nói: "Câu này cũng có thể áp dụng lên ngươi và Abaddon."

Poggi: "......"

Phương hướng của Chủ thành bọn họ rất quen thuộc, cho dù nhắm mắt cũng có thể tìm được.

Metatron đi trước nhất.

Mammon ôm Poggi theo sau, do dự không biết có nên đi nhanh hai bước để sóng vai với đối phương. Nếu như, trong tay hắn không phải tên tiểu ma vương này, mà là một bó hoa tươi, nếu như lần này bọn họ không phải đến đây vì nhiệm vụ, mà là hưởng tuần trăng mật, nếu như......

Hắn có rất nhiều cái nếu như tốt đẹp, nhưng không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!