Mammon và Metatron đồng loạt nhìn hắn.
Poggi phát biểu cảm khái xong, tiện tay trả kim kiếm về không gian của mình, đoạn phủi tay nói: "Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Trở về gọi viện binh hay sao?"
Metatron kéo tay Mammon qua, vừa trị liệu cho hắn vừa nói: "Chúng ta hiện đang ở một vạn năm trước."
Poggi như ông cụ non vuốt cằm, nói: "Ta đang nỗ lực lý giải......"
"Nếu Shipley không nói dối, như vậy, thời điểm này hắn vẫn chưa đọa lạc." Metatron nói.
Poggi hai mắt sáng lên, "Cho nên bây giờ chúng ta đi thanh toán hắn trước?"
Metatron nói: "Không, chúng ta không thể thay đổi lịch sử."
Poggi chép miệng: "Tiếc quá!" Nếu có thể xử lý Shipley trước khi hắn đọa lạc, vậy thì Abaddon, Asmondeus cùng Rafael sẽ không lâm vào nguy hiểm. Hắn lại hỏi: "Nếu lỡ thay đổi sẽ thế nào?"
Metatron lắc đầu: "Ta cũng không biết, ngay cả Thần cũng chưa từng thay đổi những chuyện đã xảy ra."
Sở hữu năng lực khống chế thời gian chỉ có hắn và thần.
Thần chưa từng thay đổi, hắn cũng chưa từng, cho nên bọn họ đều không biết thay đổi lịch sử sẽ phát sinh hậu quả gì. Quay về hơn một vạn năm trước chỉ là hắn đang thử, hắn thậm chí không biết lần này mang theo Mammon cùng Poggi liệu có gây ra hậu quả gì không. Hắn chỉ là vào thời khắc nguy hiểm đột nhiên có xung động làm như vậy. Có thể khơi lên xung động của hắn chỉ có hai khả năng, một là do dục vọng của chính hắn, hai...... là ám thị của Thần.
Poggi nói: "Tại sao không thử?"
Mammon cũng dao động trước ý tưởng này, "Có thể đặt giả thiết hiện tại là điểm khởi đầu, vạn nhất xảy ra chuyện gì, liền kịp thời chạy trở về."
Metatron nhìn hai cặp mắt ngập tràn chờ đợi, từ tốn nói: "Không hẳn còn có thể trở về."
Poggi rụt cổ: "Nghiêm trọng đến vậy sao?"
Metatron nói: "Nếu không nghiêm trọng, có lẽ Thần cũng đã thử một lần."
Poggi nói: "Vậy giờ chúng ta phải làm sao? A, chúng ta tìm một chỗ rồi quay về một vạn năm sau, bắt Shipley bỏ lại chỗ đó, mặc hắn tự sinh tự diệt, thế nào?"
Metatron lắc đầu nói: "Shipley của hơn một vạn năm trước rồi cũng có ngày rời giới thứ mười đến thiên đường. Thời điểm đó, Shipley của một vạn năm sau có thể thoát khỏi nơi bị quy tắc giam cầm. Một khi hắn phá hỏng lịch sử, hậu quả sẽ khôn lường."
Poggi điên tiết, "Này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc chúng ta phải làm sao mới được đây?"
Metatron nhìn về phía Mammon, "Đặc điểm lớn nhất của phòng ngự linh hồn là gì?"
Mammon ánh mắt phức tạp, dòng suy tưởng như đang phiêu về khoảnh khắc Metatron nói "Phải, ta yêu Mammon", nửa ngày mới lên tiếng, "Kiên định với khúc mắc trong lòng mình."
Metatron nói: "Vậy còn công kích?"
"Đập tan bức tường tâm lý mà đối phương dựng lên." Mammon dừng một chút, "Nhưng trong tay Shipley có trái tim vĩnh hằng, nếu ta không nhìn lầm, đó là thần khí hệ linh hồn, nó giúp linh hồn phòng ngự của Shipley không có sơ hở."
"Trên thế giới này không có gì là hoàn toàn không có sơ hở." Metatron nói, "Vấn đề là chúng ta có tìm được hay không."
Poggi xen mồm vào: "Cho nên chúng ta đến đây là để tìm sơ hở?"
Metatron mỉm cười gật đầu.
"Nhưng sơ hở của Shipley không phải là đố kị sao?" Poggi hỏi.
Metatron nói: "Việc này cũng cần quá trình." Giống như một đốm lửa nhỏ muốn cháy lan, ngoài cần mồi lửa, còn cần gió, cần khu vườn để thiêu đốt. Hắn tin rằng nguyên nhân Shipley đọa lạc, nhất định có liên quan đến giới thứ mười. Tuy giới thứ mười cách biệt với các giới khác, nhưng Shipley thân đứng đầu một giới, dân bản địa lại xem hắn như Thần mà cung phụng cũng có thể nhìn ra được. Cho nên Metatron không tin Shipley đọa lạc chỉ đơn giản vì bị bỏ rơi.
Poggi nhìn Mammon, vẻ mặt đầy hoài nghi, "Ngươi khẳng định tìm được sơ hở rồi sẽ có thể thanh trừng Shipley?"
Mammon nói: "Không. Vì lời thề của ngươi, ta sẽ nhường cơ hội này lại cho ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!