Chương 47: Đố kị (hạ)

Quyền trượng như mặt trời phát ra hào quang đỏ thẫm.

Mammon và Metatron theo bản năng phủ kết giới, nhưng hồng quang như con suối máu, vô hiệu hóa cả kết giới, từ từ thẩm thấu vào, rất nhanh đã nhuộm đỏ cả cái lồng trong suốt.

Khuôn mặt Shipley đắm chìm trong hồng quang, tràn đầy huyết sắc điên cuồng, "Nếu đã bị vứt bỏ, vậy cứ vứt bỏ đến cùng!"

Poggi ôm đầu.

"Ngươi lầm rồi." Ánh mắt Metatron xuyên qua hồng quang, nhìn thẳng hắn nói, "Thần chưa bao giờ bỏ rơi ngươi. Thậm chí Lucifer mang theo một phần ba số thiên sứ đọa lạc, Thần cũng chưa từng bỏ rơi hắn."

"Lucifer!" Shipley cười to, "Thần đương nhiên sẽ không bỏ hắn. Có Michael ở đó, thần làm sao có thể bỏ hắn?"

Mammon nhíu mày: "Ngươi quá cực đoan."

Poggi hai tay ôm đầu, khẽ kêu lên, "A...... Ta sắp chịu hết nổi rồi...... Ô, thật khó chịu." Hào quang màu đỏ kia giống như con trùng độc, không ngừng luồn lách trong não, cứ thế ăn mòn. Ý thức càng lúc càng bạc nhược, mí mắt không tự chủ được mà sụp xuống.

Rõ ràng biết thế này rất nguy hiểm, nhưng không biết làm sao để giải trừ.

Mammon cau mày, trong mắt như có quang mang màu vàng lóe lên. Hồng quang xung quanh thân thể Poggi và Metatron đột nhiên tan biến ngay lập tức.

Shipley nhướn mày cười nói: "Lâu rồi không gặp được đối thủ cân xứng biết công kích linh hồn."

Poggi bị đau, chỉ ngoan ngoãn ôm cổ Mammon, không lắm mồm nữa.

Metatron nói: "Nếu ngươi muốn rời khỏi giới thứ mười, có thể thỉnh ý Thần."

Shipley thấy hồng quang vô dụng với bọn họ, tùy tay xoay quyền trượng một vòng, hồng quang thu hết vào trong trượng. Quyền trượng nặng nề nện xuống đất, hắn mang vẻ mặt phức tạp, một lát sau, chậm rãi nói: "Không còn kịp nữa."

Mammon nheo mắt thâm thúy nhìn hắn, "Không kịp?"

"Ta ở giới thứ mười suốt hai vạn năm." Shipley nói, "Trong hai vạn năm, ta hao tổn tâm cơ kiến tạo giới thứ mười, dạy đám thiên sứ không có trí tuệ gì đáng nói kia biết canh tác sinh sản cùng mỉm cười theo cách bình thường, tận lực biến thiên địa hoang vu thành bộ mặt như những giới khác. Ta ngỡ rằng ta đã làm đủ tốt, ít ra, đủ để khi Thần nhìn đến cố gắng cùng cái giá phải trả của ta nhất định sẽ ban lời khen ngợi. Thế nhưng, ta sai rồi.

Trong mắt Thần chỉ có bóng dáng kẻ ngồi gần ông ta nhất mà thôi."

Mammon nhìn Metatron.

Metatron hai đầu mày thoáng tụ lại ngay giữa.

"Ta từng quay lại thiên đường." Ngón tay Shipley nhẹ nhàng vuốt ve quyền trượng, dòng hồi tưởng tựa hồ đang chảy về dĩ vãng, "Khi đó giới thứ mười đã bị những giới khác vứt bỏ, ngay cả đại sự chấn động các giới như thánh chiến ta cũng thật lâu sau mới biết đến."

Poggi không quản được miệng mình nữa, nhịn không được nói: "Sớm biết lúc đó ngươi cũng đọa lạc, bọn ta nhất định sẽ viết một bức thư báo với ngươi, cùng tiến công!"

Shipley, Mammon cùng Metatron đồng loạt quét mắt về phía hắn.

Poggi bĩu môi: "Kéo bè kéo phái đánh nhau chính là muốn đoàn kết hết thảy những lực lượng có thể đoàn kết."

Shipley nói: "Lúc đó ta vẫn chưa đọa lạc."

Metatron mơ hồ đoán ra được nguyên nhân hắn đọa lạc.

"Lòng ta tràn ngập vui mừng trở lại thiên đường, hy vọng có thể được thần thừa nhận, ngờ đâu, chỉ nhìn thấy Michael đang đứng trên Thần đài cao cao tại thượng thay thế Thần." Lửa ganh ghét một lần nữa bùng lên trong mắt Shipley. "Hắn có tài đức gì?!"

Mammon nhướn mày: "Cho dù không muốn nói thế này, nhưng hắn đích thực là công thần lớn nhất bên phía thiên đường trong thánh chiến."

"Thánh chiến?" Shipley mỉm cười, nhưng làm sao cũng không giấu được vẻ khinh thường trong đó, "Một trận chiến thương vong như trò đùa?"

"Trò đùa?" Mammon ánh mắt sắc bén hẳn lên. Thánh chiến có thể xem như vết thương của cả thiên đường lẫn địa ngục, trong mắt hắn cư nhiên chỉ là trò đùa?

Shipley nói: "Không phải sao? Michael và Lucifer gặp nhau mỗi ngày vì cái gọi là thánh chiến, hay là vì...... tư tình của bọn họ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!