Ánh mắt Shipley như gió độc, quét tới phía Mammon, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Mammon bước chân thoáng động, nói: "Quá rõ ràng rồi, không phải sao?"
Shipley trong mắt lóe lên tinh quang, thân thể theo đó hơi nghiêng sang một bên, khí âm lãnh từ từ thu lại, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh ban đầu.
Poggi nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc là thế nào?"
Mammon giễu cợt nói: "Ngươi không thấy bộ mặt hắn lúc đố kị xấu lắm sao?"
Poggi nói: "Hắn có đố kị hay không cũng đã xấu sẵn rồi." Hắn thấy Shipley nhìn về phía mình, vội đính chính: "Đương nhiên, nếu ngươi chịu thả cha ta ra, ta sẽ thừa nhận ngươi chỉ xấu trung bình, nếu thuận tiện thả luôn Rafael, thì chỉ hơi xấu một chút thôi. Nếu thả cả Asmondeus...... Chúc mừng ngươi, diện mạo ngươi thuộc hàng tiêu chuẩn của người bình thường."
Shipley khóe miệng câu lên, cười đến ôn hòa. Nhưng những người ở đây đều không bị biểu tượng của hắn mê hoặc nữa.
"Ngươi muốn cứu bọn họ?" Hắn ôn nhu hỏi.
Poggi vung cánh tay nhỏ bé, nói: "Ra giá đi."
Shipley nói: "Ta muốn các ngươi đừng nhúng tay vào giới thứ mười nữa."
Poggi nhìn Mammon.
Mammon không hề chớp mắt hồi đáp: "Được."
"Ta muốn ngươi thả Hybe về." Shipley lại nói ra yêu cầu nằm trong dự kiến của bọn họ.
Poggi lần này nhanh nhảu đáp ứng, "Được."
"Ta muốn Lucifer không bao giờ gặp Michael nữa."
Poggi trợn mắt, "Chuyện này ngươi cũng muốn quản?"
Shipley nói: "Đây là điều kiện."
Mammon đột nhiên cười nói: "Ta thật hiếu kỳ, người ngươi ghen đến tột cùng là Lucifer hay là Michael?"
Shipley nói: "Đây không phải trọng điểm."
Poggi do dự nhìn Mammon. Thật ra dùng đầu gối nghĩ cũng biết Lucifer tuyệt đối không có khả năng đáp ứng yêu cầu này, thế nhưng Abaddon, Rafael và Asmondeus lại đang nằm trong tay hắn.
Mammon mặt không đổi sắc nói: "Điều kiện này cho dù ta đơn phương đáp ứng ngươi, e rằng cũng không có sức ràng buộc." Gót chân hắn lại khẽ xê dịch.
"Sức ràng buộc?" Shipley nghiêng đầu, ánh mắt mang thâm ý nhìn về phía Metatron, "Vậy ta đổi sang một yêu cầu khác cho ngươi có sức ràng buộc."
Mammon cau mày.
Shipley tự tiếu phi tiếu nói: "Ta muốn ngươi, không bao giờ gặp Metatron nữa!"
Mammon không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Không được."
Poggi thiếu chút nữa chỏng vó, nói: "Ngươi không thể lừa hắn được sao?"
Mammon nói: "Hắn không phải con nít mặc quần yếm chảy nước dãi, nói chuyện không tính toán như ngươi."
Poggi bất ngờ không hề phát hỏa, mà chỉ nói thầm: "Tâm tình không tốt cứ đánh hắn! Tội tình gì trút giận lên quần yếm?"
"Ngươi có chấp nhận điều kiện này không?" Shipley nhìn về phía Metatron, "Điều kiện này chỉ cần một bên thành lập liền có thể thực hành. Cho nên, ngươi đáp ứng cũng được." Hắn thấy Metatron không trả lời ngay, nụ cười tự đắc nơi khóe miệng rốt cuộc không che giấu được nữa, "Trợ giúp tất cả những ai cần trợ giúp không phải là ý chỉ của Thần sao? Chẳng lẽ ngươi, Metatron, cũng muốn trái lời Thần?"
Metatron đạm đạm nói: "Ngươi có biết cánh của ta tại sao lại đen không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!