Chương 44: Thăm dò (hạ)

Cho dù đã đoán ra kết quả, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến Mammon âm thầm kinh hãi.

"Cánh của ngươi......" Poggi không biết kiềm chế nhất, trực tiếp trỏ vào hắn la lên.

"Như ngươi đã thấy." Shipley nghiêng đầu chống má, nhìn bọn họ mỉm cười nói, "Ta đọa lạc."

———

Lượng lửa tham lam Mammon đem từ địa ngục rất nhiều. Mười vạn đại quân đồng loạt thắp lên, dùng thế nghiền nát bất kỳ chướng ngại vật nào mà nuốt chửng hắc ám, khiến bên dưới lộ ra một mảnh đất xám trắng lại sáng đến đủ nhìn thấy mặt người.

Metatron bồng Poggi, cùng Mammon từng bước một theo lửa tham lam tiến về phía trước.

Poggi nhìn ngọn lửa, "Không thể nhanh hơn chút nữa sao?" Hắn không kiên nhẫn vọt tới trước vài bước, ánh lửa chiếu vào mắt hắn, càng phát ra hào quang rực rỡ.

Đại quân địa ngục dùng lực áp bách, hung hãn đẩy ngọn lửa lên phía trước, đã là biện pháp nhanh nhất.

Mammon nói: "Ngươi có thể dùng miệng thổi thử, có lẽ mượn thêm sức gió, lửa sẽ lan nhanh hơn."

Poggi nhìn hắn, đột nhiên giãy ra khỏi vòng tay Metatron, giang cánh, dùng sức mà quạt.

Ngọn lửa trước mặt hắn bị thổi hơi nghiêng về phía trước, nhưng nhìn không ra hiệu quả gì.

Metatron trầm mặc quay đầu nhìn Mammon.

Mammon không chút hổ thẹn nói: "Như vậy nội tâm hắn sẽ dễ chịu hơn."

Poggi quạt một hồi liền bạo phát: "Chết tiệt! Sao vẫn chậm như thế!"

Metatron tự tiếu phi tiếu nhìn vào mắt Mammon.

Mammon nói: "Như vậy hắn mới có thể sâu sắc lĩnh ngộ, lửa chỉ có thể cháy chậm thế này."

Lửa rất lớn, nhưng thiêu đốt trong im lặng.

Mười vạn đại quân bước chân nhịp nhàng đều đặn, không nghỉ một giây thẳng tiến phía trước.

Poggi có vẻ đã nháo mệt rồi, ghé vào vai Metatron ngủ gà ngủ gật.

Mammon cùng Metatron lẳng lặng sóng vai bước đi.

"Bao lâu rồi?" Metatron hỏi.

Mammon nói: "Mười sáu tiếng bốn mươi tám phút đồng hồ."

Metatron nhíu mày.

Mammon liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên tung người bay về phía trước, rất nhanh quay lại nói: "Còn chừng một kilomet nữa."

"Có gặp được Rafael không?" Thừa biết đáp án là không, nhưng Metatron vẫn nhịn không được hỏi ra miệng.

Mammon quả nhiên lắc đầu.

Metatron tiếp tục giữ im lặng.

Càng để ý, thời gian càng trôi chậm hơn.

Rõ ràng tốc độ vẫn như cũ, nhưng trong mắt họ lại giống như đang giảm tốc độ.

Mammon một tay đút vào túi quần, cảm khái: "Chờ đợi đúng là dày vò, cũng may đây là thói quen của ta."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!