Abaddon đứng bên cạnh bĩu môi: "Liệu có phải do ngươi tính nhầm?"
"Sao lại thế được?" Poggi luôn có lòng tin vào thị lực của mình, "Ta đâu giống như ông, tới tuổi cần đeo kính lão."
Abaddon hừ lạnh: "Tuổi ta xấp xỉ tuổi Mammon."
Poggi nói: "Vậy là quá trình dậy thì và lão hóa của ông đến quá nhanh."
—–
Các thiên sứ ở Chủ thành vẫn máy móc làm việc và sinh hoạt như cũ.
Mammon cũng dần dần hiểu ra lối vận hành của Chủ thành.
Lúc Julian bỏ đi không hề để lại tư liệu nào hữu dụng, những gì hắn hiện nắm giữ đều nhờ tự mình quan sát. Chủ thành chủ yếu là điều hành hành chính. Những ngành đơn giản mà cơ giới như lương thực, dệt may đều không có. Hắn đoán có lẽ là nhờ vào những trấn nhỏ nơi không có thiên sứ trí tuệ cung ứng. Nhưng công việc đòi hỏi phải suy nghĩ và tính toán hẳn là do Chủ thành hoàn thành, bởi vì hiện tại bộ phận này đã hoàn toàn tê liệt.
Ít nhất cho tới bây giờ hắn vẫn chưa thấy thiên sứ nào đi thu dọn đống đổ nát do Poggi tạo ra, và cả khối kiến trúc mới tiến hành được phân nửa ở tây thành.
Abaddon mờ mịt nói: "Ngươi lý giải những chuyện này có lợi ích gì?"
Mammon nói: "Lúc ngươi dọn vào ở trong một ngôi nhà mới, nhất định phải xem xét kết cấu cơ bản các phòng trước."
Abaddon hạ giọng hỏi: "Ngươi chuẩn bị thôn tính giới thứ mười thật sao?"
Thôn tính?
Mammon cười nói: "Ta thích từ này."
Abaddon nói: "Nhưng bên ngoài giới thứ mười không dễ vào, lại có cả một mớ loạn thất bát tao ẩn trong bóng tối, rất phiền phức."
Mammon nói: "Cho ngươi dẫn quân đoàn địa ngục diệt hết bọn chúng, thế nào?"
Abaddon xoa xoa tay: "Thật hay giả?"
Trong mắt Mammon lóe lên sát khí, lại lập tức hóa thành ý cười ôn nhu, "Mục đích chủ yếu của chúng ta vẫn là dẫn dắt cư dân ở giới thứ mười đến với cuộc sống hạnh phúc yên vui chân chính."
Abaddon đầu đầy dấu chấm hỏi. Câu trước câu sau có gì liên quan chứ?
Giọng nói Metatron vang lên sau lưng: "Các ngươi có rảnh không?"
Abaddon bừng tỉnh đại ngộ nháy mắt với Mammon.
"Đương nhiên", Mammon mỉm cười đáp ứng, nhưng trong lòng lại trầm xuống.
Đi vào văn phòng của Mammon, Metatron chọn chiếc ghế đối diện hắn ngồi xuống.
Abaddon có chút suy tư nhìn hai người.
Lần này đến giới thứ mười, quan hệ giữa bọn họ lâm vào trạng thái cực kỳ vi diệu. Dường như rất thân cận, thân cận đến mức có thể ôm ôm ấp ấp, lại dường như rất xa lạ, bình thường ngay cả ngồi cũng ngồi chỗ xa nhau nhất.
Bây giờ lại ngồi gần như vậy...... Hắn chỉ có thể nghĩ đến một câu —— chẳng gian cũng tà.
Metatron mở lời trước: "Ta nghĩ, chúng ta có phải không nên hành động quá mức?"
"Hiện tại không tốt sao?" Mammon một câu hai nghĩa, đồng tử thoáng lộ vẻ hoang mang.
Thực ra sở dĩ hắn đề nghị tiếp quản Chủ thành, cũng không thật sự muốn đám thiên sứ này quy thuận dưới cờ địa ngục. Từ góc độ đầu tư mà nói, giới thứ mười không nghi ngờ gì rất đáng khai phá, nhưng loại khai phá này có thể nói trên nhiều phương diện, chẳng hạn như hợp tác với giới khác, như vậy địa ngục có thể giảm bớt không ít áp lực. Thế nhưng sở dĩ hắn không làm vậy, chỉ là vì kéo dài thời gian.
Hắn không biết lời nói dối về Shipley khi nào sẽ bị vạch trần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!