Mammon nghĩ đã đến lúc mình nên ra mặt, "Theo hiểu biết của ta về Abaddon và Hybe, ta cảm thấy độ tin cậy trong lời nói của Abaddon là năm mươi mốt phần trăm, của Poggi là bốn mươi chín phần trăm."
Abaddon cả giận: "Tại sao chỉ hơn kém nhau có hai phần trăm?"
Mammon nói: "Đó là thắng lợi mang tính mấu chốt."
Abaddon thỏa mãn, quay đầu hừ lạnh với Poggi: "Xem đi, rốt cuộc vẫn là ta nói đúng."
Poggi nghĩ nghĩ, lại huơ huơ Hybe: "Uy, có đúng như lời ông ta nói không?"
Hybe bị lắc đến khó chịu, hai mắt trợn trắng, hoàn toàn một bộ dạng muốn nôn mà nôn không được.
Poggi nói: "Ngươi đừng sợ ông ta, có ta làm chỗ dựa cho ngươi."
Hybe miễn cưỡng ngước mắt: "Nếu ta nói phải, ngươi sẽ thế nào?"
"Đánh ông ta!" Poggi không chút do dự nói.
"Ngươi...... dựa vào đâu?" Hybe nhìn cánh tay cùng cặp chân nhỏ nhắn của hắn, nhưng khí thế thật sự có thừa.
"Dựa vào ta là con của ổng." Poggi dương dương tự đắc.
Hybe thất vọng. Hắn nghe thấy tiếng sấm trong không trung càng ngày càng gần, biết đã đến lúc nói ra chân tướng, chỉ u ám thở dài, "Không phải lỗi của hắn."
Poggi tỏ vẻ không tin, "Nhưng bộ dáng ngươi lúc nãy rõ ràng y hệt như bị làm chuyện ấy."
Hybe xấu hổ cúi đầu.
Mammon bay đến bên cạnh Abaddon, "Hỏi ra được câu nào chưa?"
"Ta chỉ mới đánh một quyền, hắn liền rên rỉ gần mười phút. Ngươi nói xem?" Abaddon tức giận.
Mammon vỗ vỗ vai hắn, "Ngươi luôn có cách ứng phó mà."
Abaddon dùng tròng trắng mắt để biểu thị sự khinh bỉ của mình đối với những lời này.
Belia ôm Metatron bay tới.
Mammon xông lên, ngón tay nhẹ nhàng đáp trên vai Belia, tự tiếu phi tiếu nói: "Cám ơn ngươi."
"A?" Belia chợt cảm thấy bả vai hơi đau, cánh tay không tự chủ được buông ra, chỉ trong nháy mắt, Metatron đã được Mammon đón lấy.
Metatron nhàn nhạt nói: "Hình như ngươi chưa hỏi ý kiến của ta."
Mammon nói: "Ta lúc nào cũng hết mực yêu thương Beria."
Belia dựng thẳng hai hàng mày tỏ vẻ hoài nghi.
Mammon mặt không đổi sắc tiếp tục nói: "Cho nên, loại việc nặng nhọc này để ta gánh vác thì tốt hơn." Trong lòng hắn đang hối hận muốn chết. Nên sớm nghĩ ra phúc lợi kiểu này chứ, trước đó tại sao lại đi dùng xe ngựa? Vô duyên vô cớ mất đi bao nhiêu cơ hội tốt tiếp cận hắn!
Metatron suy nghĩ một lát nói: "Ta không ngại dùng cánh mình tự bay."
Mammon tràn đầy chính nghĩa: "Đừng nghĩ như thế. Địa ngục có rất nhiều kẻ bại hoại."
Belia, Abaddon, Asmondeus, Beelzebub, Poggi: "......"
Mammon hồn nhiên không phát hiện câu nói của mình đã động chạm tới chư vị xung quanh, ôm Metatron bay đến vị trí tương đối cách xa bọn họ, một mình hưởng thụ thế giới của hai người.
Beelzebub vội ho một tiếng nói: "Nếu không có việc gì nữa, vậy cứ tiếp tục làm chuyện của mình thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!