Xe ngựa lao nhanh trên đồng cỏ.
Lần này bọn họ không còn thấy những tiểu thiên sứ nữa, mà gặp phải một trận mưa lớn.
Bầu trời bị mây đen dày đặc bao phủ, vô số giọt mưa to như hạt đậu không ngừng tập kích bốn phía. Bởi vì xe ngựa được Mammon dùng kết giới bảo vệ, cho nên nước mưa văng tung tóe khắp xung quanh theo những quỹ đạo cực kỳ quái dị.
"Giới thứ mười thường có mưa to như vậy sao?" Metatron ôn hòa hỏi, như muốn dùng đối thoại để Hybe bớt khẩn trương.
Hybe mở to mắt, chậm rãi lắc đầu.
Cho dù biểu hiện của hắn vô cùng thẫn thờ, nhưng Mammon vẫn để ý thấy, khoảnh khắc hạt mưa đầu tiên rơi xuống, trong cặp mắt gần như đờ đẫn kia liền mơ hồ hiện lên một mạt tình tự phức tạp.
Cơn mưa này......
Mammon ngẩng đầu nhìn trời. Có gì cổ quái chăng?
Phía trước có bạch quang lóe lên, cực sáng, như một tấm bảng trắng khổng lồ, phút chốc đã che khuất tầm mắt, nhưng lại nhanh chóng lướt qua.
Ầm ầm.
Bầu trời chậm hơn nửa nhịp truyền đến tiếng sấm rền.
Metatron nói: "Mưa to quá!" Hắn nhìn Hybe, "Ngươi có muốn nghe tiếng mưa không?"
Hybe ngẩn ra, Mammon đã bỏ kết giới.
Mưa lập tức ào ạt rơi xuống.
Hybe bất an khẽ nhúc nhích.
Mammon nhớ Beelzebub từng nói qua, tạp âm cũng là một loại cực hình.
Mưa vẫn vỗ vào thùng xe theo tiết tấu, khoảng cách đến cửa ra càng lúc càng gần.
Mammon và Metatron ngồi hai bên trái phải trong thùng xe, hữu ý vô ý ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Hybe lại lạc vào vòng xoáy thẩn thờ.
Mammon một lần nữa phủ kết giới xung quanh xe ngựa, quang cảnh bốn bề đột nhiên tối sầm đi, trời đất đều chìm vào một mảnh yên tĩnh chết chóc.
"Các ngươi, còn đó không?" Trong bóng tối vang lên tiếng hỏi chần chờ của Hybe.
Metatron vừa định mở miệng, liền bị Mammon bắt lấy tay, lắc nhẹ.
Ngựa vẫn lao về phía trước ở giữa không trung, thùng xe có hơi xốc nảy.
Hybe dựng tai đợi một hồi, rốt cuộc nhịn không được vươn tay, mò mẫm về phía đối diện. Thời gian bị cầm cố trên người hắn đã được giải trừ ngay sau khi lên xe, xung quanh cũng không có kết giới nào, cho nên tự do hành động.
Mammon kéo Metatron, nhanh chóng chuyển lên nóc xe, lặng lẽ viết vào lòng bàn tay hắn: Shipley.
Thùng xe truyền đến tiếng dò dẫm kinh hoảng. Hybe hiển nhiên đã phát hiện hai người mất tích.
Mammon lại lắc lắc tay Metatron.
"Hybe." Thanh âm ôn nhu như gió xuân, mang theo một chút dỗ dành, mềm mại như muốn đi vào lòng người.
Thùng xe lập tức không còn động tĩnh.
Mammon ghé vào bên tai Metatron, môi hữu ý vô ý chạm vào vành tai hắn, dùng tông giọng cực thấp hỏi: "Ngươi bắt chước có giống không đấy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!