"Thảo nào bấy lâu nay không hề có tin tức của hắn." Mammon nhíu mày.
"Ai đang ở đâu?" Hybe đột nhiên quát.
Mammon và Metatron cùng quay đầu nhìn Hybe đang dáo dác trông về hướng khác, tiếp tục đặt mọi chú ý lên người Leviathan. Thân là một trong bảy đại ma vương của địa ngục, hắn thật sự không nên chật vật xuất hiện bên một cây cột như vậy.
Metatron nói: "Là hắn thật sao?" Cho tới bây giờ, Metatron nhìn không ra giới thứ mười có ai có thực lực cầm tù được hắn. Trước mắt vị thành chủ của Chủ thành này cùng lắm chỉ là thiên sứ hai cánh, thậm chí còn thua cả Julian.
Mammon tiến lên phía trước vài bước, chậm rãi vươn tay. Ngón tay thon dài duỗi ra vài phân, liền gặp phải chướng ngại vật mà cong lên. Một bức tường trong suốt chắn ngang giữa hắn và cây cột.
Tiếng gió vút lên.
Cái bàn vốn được đặt bên cạnh Hybe đột nhiên bay tới!
Metatron kéo Mammon đi, di chuyển cả hai ra sau lưng Hybe.
Cái bàn nặng nề va vào bức tường trong suốt kia, vỡ tan tành.
Mammon cảm khái: "Kết giới thật kiên cố." Hắn cũng nhìn ra được Hybe dùng ít nhất năm sáu phần lực.
Metatron cúi đầu nhìn tay mình đã bị ai đó nắm ngược lại.
Mammon dường như không phát hiện, chỉ lo nói: "Kết giới này rất giống tự Leviathan tạo ra."
Metatron nói: "Ý ngươi là, chính hắn tự trói mình vào cây cột, sau đó thiết lập kết giới?" Một kết luận rất không tưởng.
Mammon hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, trầm ngâm nói: "Có lẽ là bị ai đó trói vào cột, vì tự bảo vệ mình mới hạ kết giới."
Metatron liếc nhìn hắn.
Mammon lập tức ý thức được sơ hở trong suy luận của mình. Nếu đối phương đã có thể trói Leviathan, sao lại không thể phá được kết giới của hắn? Còn nếu đối phương không phá được kết giới, Leviathan tại sao không dùng kết giới bảo vệ mình, mà mặc cho đối phương trói mình vào cái cột kia?
"Liệu có phải, đối phương chỉ muốn giam cầm hắn?" Mammon thấp giọng.
Metatron hỏi: "Mục đích là gì?" Tuy Leviathan là một trong bảy đại ma vương của địa ngục, nhưng phân lượng của hắn hiển nhiên không thể sánh bằng Mammon, Beelzebub, càng đừng nói tới Lucifer. Điểm này có thể nhìn ra từ việc hắn bị bắt nhốt đã lâu, nhưng vẫn không ai phát hiện.
Ánh mắt Mammon chậm rãi rơi trên người Hybe.
Nếu hắn đã ở trong thạch thất này, vậy nhất định là biết đáp án.
Metatron hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ như hắn.
"Ta ra đây." Mammon nói. Ở giới thứ mười này hắn vốn luôn diễn vai tàng hình, cho dù có hiện thân cũng không sao.
Metatron cân nhắc một lúc, gật đầu.
"Rốt cuộc là kẻ nào, đang ở đâu?" Hybe vẫn tiếp tục thăm dò. Hắn khẳng định trong đây không chỉ có mình hắn. Từ sau khi Baird tiến vào hắn liền cảm nhận được kết giới khẽ động, tuy rất ngắn ngủi, nhưng tuyệt đối đã có thứ gì đó xuyên qua. Kế tiếp là kết giới cầm tù trước cột trụ, cũng có động tĩnh cực nhỏ, nhưng hắn vẫn khẳng định. "Nếu bây giờ ngươi tự đi ra, ta có thể cân nhắc chuyện buông tha cho ngươi."
Hắn dùng ngữ khí nhỏ nhẹ ôn hòa, hoàn toàn không phù hợp với sát ý trong mắt.
"Vậy sao?" Mammon mỉm cười bước ra từ kết giới tàng hình.
Không đợi hắn đứng vững, một sợi roi mây đầy gai đen như mực đã vọt tới trước mặt.
Mammon lách mình.
Hybe một đòn không trúng, trở tay vung thêm một roi!
Mammon tiếp tục chơi đuổi bắt với hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!