Chương 12: Nhập hộ (hạ)

Metatron trở lại phòng làm việc của Julian, thấy hắn đang tươi cười ôm quả cầu thủy tinh thông tấn, hiển nhiên tiếng cười vừa rồi là dành cho thiên sứ ở đầu bên kia quả cầu.

"Được, tối gặp." Hào quang của quả cầu nhanh chóng vụt tắt, Julian tiện tay nhét nó vào ngăn tủ, sắc mặt lập tức âm trầm, ánh mắt phóng đãng trắng trợn nhìn Metatron.

Metatron rõ ràng cảm nhận được cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn dâng lên trong Mammon.

Cho dù hắn chưa từng thấy qua Mammon phát hỏa, nhưng hắn không chút nghi ngờ về sức phá hoại của ma vương địa ngục, cho nên hắn dùng lời nói đánh vỡ thế giằng co: "Julian đại nhân, có việc gì ta có thể đóng góp sức lực không?"

Nét mặt Julian dần dần thả lỏng, tựa lưng vào ghế ngồi, thản nhiên nói: "Ngươi đắc tội với ai trong cục Chấp vụ?"

Metatron ngơ ngác.

"Hay là, ngươi là người của cục Giám sát?"

Metatron đáp: "Không phải."

Khóe miệng Julian cong lên: "Nga? Vậy hẳn là món quà mà Burj muốn hiếu kính ta?"

Metatron thoáng cau mày. Cho dù là Thần, trước giờ cũng chưa từng xem hắn như một món lễ vật.

Julian đột nhiên rút ra nguyên một cái ngăn tủ, ném về phía hắn.

Metatron làm ra vẻ luống cuống tay chân tiếp nó.

Chips (mấy cái thẻ tròn tròn để đánh bạc trong casino ấy, gọi chips nghe cho nó chuyên nghiệp =))) trong ngăn tủ lách cách kêu loạn.

"Hảo hảo chơi vài ván đi." Julian phất tay.

Metatron thấy hắn không có ý định nói tiếp, chỉ đành mang theo một bụng nghi hoặc đi ra ngoài.

Cánh cửa sau lưng tự động khép lại.

"Hảo hảo chơi vài ván sao?" Ngón tay thon dài của Mammon xuyên quá mớ chips, khóe miệng âm lãnh không nói nên lời.

Metatron nhìn thấu tâm tư hắn: "Ngươi muốn chơi?"

"Hắn đã khẳng khái như vậy, chúng ta sao có thể lãng phí tâm ý hắn?" Mammon cười lạnh. Hắn e mình không đủ kiên nhẫn để từ từ mở chi nhánh cạnh tranh, hiện tại hắn chỉ muốn thắng cái khu giải trí rách nát này từ trên bàn casino, sau đó làm Julian phá sản đến một cái quần cộc cũng không còn, trần truồng đứng ngoài đường múa khiêu dâm!

Metatron khẽ thở dài: "Không nên làm quá đáng."

Quá đáng hay không phụ thuộc vào giới hạn.

Mà giới hạn này, mỗi người mỗi khác nhau.

Mammon cầm lấy một mảnh chips hình lục giác, đùa nghịch trong tay.

Sòng bạc giữa trưa cũng không quá náo nhiệt, bình quân mỗi bàn chỉ có hai ba khách.

Metatron vừa xuống lầu liền trở thành tâm điểm chú ý của cả sòng bạc.

Cho dù đã thu lại hào quang, dung mạo hắn vẫn như cũ khiến cả vạn người không ai nỡ rời mắt.

Mammon đột nhiên rất muốn một bước ra khỏi kết giới, kéo Metatron vào lòng, không để cho bất kỳ sinh vật nào nhìn trộm nữa........

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ.

Hồi ở thiên đường, lúc khoảng cách giữa bọn họ là gần nhất mà chuyện này còn không thể làm được, hắn không nghĩ hôm nay có thể làm dễ dàng.

Tiếng xúc xắc lách cách vang lên, đánh thức đám người kia trở lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!