Màn đêm buông xuống.
Metatron và Mammon đều không có nhu cầu ẩm thực gì đặc biệt, cho nên không ăn cơm chiều cũng không cảm thấy đói. Thật ra, từ trước hoàng hôn, ánh mắt Mammon vẫn luôn lảng vảng quanh cái giường nhỏ trong phòng.
Bởi vì ánh mắt đó của hắn thật sự quá lộ liễu, Metatron không thể không mở miệng: "Ngươi ngủ trên giường, ta không buồn ngủ."
Mammon mở to mắt nói dối: "Cái giường này đủ cho chúng ta ngủ chung mà."
Metatron cũng không cãi lại: "Đã lâu rồi ta không ngủ."
Mammon đột nhiên sực nhớ, hắn từng nói trong phòng hắn ở Con thuyền Noah chỉ có giá chữ thập, ngoài ra không còn gì khác. "Giấc ngủ rất quan trọng, nếu ngươi quên các bước tiến hành như thế nào, ta có thể giúp ngươi nhớ lại."
"Ta thường dùng buổi tối để cầu nguyện." Metatron vung tay, chính giữa căn phòng có thêm một giá chữ thập.
Mammon lặng lẽ cau mày.
Metatron rất nhanh thu nó lại.
Mammon ngạc nhiên nhìn hắn.
"Có giá chữ thập hay không cũng không quan trọng." Metatron đứng giữa phòng, từ từ nhắm mắt lại. Hào quang nhàn nhạt vây quanh hắn như một lớp nhung. Hào quang kia với Mammon chính là sự trừng phạt, chẳng những phân chia ranh giới giữa thiên đường và địa ngục, mà còn vạch ra một khoảng cách xa xôi đi suốt ngàn vạn năm cũng không qua được giữa hai người họ.
Mammon đột nhiên có loại xung động muốn xé toạt vầng hào quang kia!
Hắn xoa xoa hai hàng mày, nỗ lực áp chế xung động xuống.
Sau khi đọa lạc, không chỉ từ bỏ ân sủng, hào quang của Thần, mà còn có tín ngưỡng đối với Thần. Thế nhưng hắn không thể đuổi được tín ngưỡng trong lòng Metatron ra ngoài, cũng như Metatron không có cách nào làm hắn không "tham lam".
Mammon trong lòng phiền não đến tức ngực, xốc chăn nằm xuống, xoay người đưa lưng về phía Metatron.
Một lát sau, trong chăn lại động đậy.
Mammon chậm rãi nghiêng người, khuôn mặt hướng về phía Metatron, không chút che giấu vẻ tham lam nơi đáy mắt.
Burj sáng sớm hôm sau đã đến, dẫn Metatron tới cục Chấp vụ.
"Hôm qua ta nghiên cứu đến khuya, mới tìm ra được công việc này. Ban đầu ngươi có thể sẽ cảm thấy hiếu kì, không quá thích ứng, nhưng hãy tin tưởng ta, lâu dần, ngươi nhất định sẽ yêu thích nó. Trên thực tế, nó là một trong những ngành phát triển nóng nhất trong thành…" Burj nước miếng tung bay thuyết minh. Mớ đạo cụ trên người lại thay đổi, nhưng chỉ nặng hơn chứ không nhẹ hơn so với hôm qua.
Metatron mỉm cười nói: "Ta tin tưởng ánh mắt của ngươi."
"Ta sẽ không phụ kỳ vọng của ngươi." Burj dẫn Metatron đến chỗ phân công việc làm đăng ký xong, nhận thư giới thiệu, liền đưa hắn lên xe ngựa.
Xe ngựa không nhỏ, nhưng có thêm đôi cánh sau lưng thiên sứ, tối đa chỉ chứa được bốn người, cho nên sau khi Mammon lên xe, Burj lập tức cảm nhận được một loại chật chội vô hình.
"Ách, cỗ xe này ta dùng lâu như vậy, vẫn là lần đầu cảm thấy nó nhỏ hẹp." Hắn ngượng ngùng cười.
Metatron hỏi dò: "Không thể thu cánh lại sao?"
Burj ngạc nhiên nhìn hắn: "Thu cánh? Không phải bây giờ chúng ta đang thu cánh sao?"
Metatron bị hắn hỏi đến có chút mờ mịt.
Burj động đậy hai cánh, cười nói: "Nếu giang cánh ra, cửa xe chỉ sợ cũng đóng không được."
Metatron rốt cục đã hiểu được ý hắn về chuyện thu cánh.
Xe ngựa đến nơi, Burj xuống xe trước.
Mammon nhẹ giọng nói: "Năng lực của họ rất thấp." Một thiên sứ ngay cả cánh cũng không thể tự do thu vào người, thì nên gọi là người chim mới đúng. Bởi vì hắn chắn chắn chim cũng vô pháp thu cánh hoàn toàn vào bên trong thân thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!