Metatron đi trên đại lộ, kéo theo vô số ánh nhìn ái mộ của kẻ khác.
Cho dù phần lớn thiên sứ đều có dung mạo xuất chúng, nhưng Metatron hiển nhiên là xuất chúng trong xuất chúng.
Mammon vẫn đứng ẩn thân trong kết giới, khóe miệng luôn mang một mạt cười lạnh.
May mắn đám thiên sứ này ngắm thì ngắm, nhưng chẳng ai không thức thời mà đến gần bắt chuyện, bằng không rất có thể sẽ gây náo loạn một hồi.
"Những thiên sứ ở nơi này đều đã quả trí tuệ." Metatron dùng thanh âm cực nhẹ nói.
Mammon nói: "Đúng vậy, cho nên giá cả sẽ chặt chém không nương tay."
Metatron khóe mắt đảo qua những cửa hàng trên phố, không khỏi bật cười. Mammon chú ý nhất quả nhiên vẫn là kinh doanh.
"Ánh sáng của thiên sứ được Thần yêu thương…" một bàn tay đột nhiên chắn trước mặt Metatron, Ngay sau đó là một đôi cánh trắng thật lớn và một thiên sứ thoạt nhìn tương đối...... khá giả. Trang sức trên người hắn ước chừng tới mấy cân. "Xin thứ lỗi ta vô lễ, vẻ đẹp của ngài khiến ta kìm lòng không đặng." Hắn nói xong, vươn tay định nắm lấy tay Metatron.
Metatron êm thắm lui lại một bước, vừa né tránh sự quấy nhiễu của đối phương, vừa ngăn cản Mammon. Hắn mỉm cười, xa cách nhưng không mất đi vẻ khách sáo, "Nhiệt tình của ngài làm ta bất ngờ."
Thiên sứ kia đứng thẳng lưng, đôi mắt màu lam ngời sáng: "Có thể cho ta biết tên ngài không? Thứ ta lại thất lễ, ta không thể khống chế nội tâm mình."
Mammon nói nhỏ vào tai Metatron: "Hắn đang thăm dò."
Metatron vẫn giữ vẻ tươi cười không đổi: "Menon."
"Ta tên là Burj." Hắn nghiêng người, mái tóc vàng dài đến thắt lưng cũng gợn sóng theo động tác của hắn, "Có thể ban cho ta vinh hạnh được mời ngài cùng dùng bữa trưa không?"
Metatron nói: "Vạn phần hân hạnh."
Nụ cười của Mammon lập tức cứng đờ.
Có lẽ, ban nãy hắn nên nói xấu tên kia nhiều hơn chút nữa.
Burj dẫn họ đến một nhà hàng.
Từ lối trang hoàng đến quy mô mà nói, còn lâu mới đạt tới tiêu chuẩn mà Mammon đặt ra. Nhưng ở Chủ thành, nhà hàng này cũng đã có thể xem là một điểm đến xa hoa rồi.
Burj đẩy cửa ra, đôi cánh to hơn một chút so với cánh của thiên sứ hạng bình thường gần như che khuất hết ánh sáng ngoài cửa.
Chủ nhà hàng bước ra đón tiếp.
Thoạt nhìn hắn đại khái chừng bốn năm mươi tuổi nhân loại, tóc hai bên đã lấm tấm điểm bạc điểm xám, vòng bụng thô to, nếu không phải sau lưng có đôi cánh trắng, căn bản nhìn không ra hắn cư nhiên cũng là một thiên sứ.
"Burj đại nhân." Ông chủ vô cùng nhiệt tình, "Khí sắc ngài hôm nay thật tốt nha."
Burj tươi cười: "Mammon yêu dấu, lời chào hỏi của ông đúng là ngàn năm đều như một."
......
"Ngươi có nghe thấy không?" Mammon nửa ngày mới nhả ra được một câu.
Metatron sắc mặt phi thường bình tĩnh: "Có."
Mammon: "......" Cư nhiên cùng tên với một ông chủ nhà hàng ở Chủ thành giới thứ mười, hơn nữa đối phương thoạt nhìn đang vào thời kỳ quá lứa. Nội tâm hắn thập phần phức tạp. Địa ngục tuy không có lệnh cấm những đọa thiên sứ khác hoặc ác ma cùng tên với bảy đại ma vương, nhưng suốt một thời gian dài, quả thật không hề có đọa thiên sứ và ác ma nào dám làm chuyện như vậy. Thiên đường càng không cần nói, cùng tên với bảy đại ma vương tuyệt đối là một loại sỉ nhục.
Cho nên hắn chưa từng nghĩ tới nên phản ứng thế nào khi đối mặt với một kẻ cùng tên.
Metatron hạ giọng nói: "Có lẽ cái tên này mang lại lợi ích kinh doanh."
Mammon: "......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!