Rốt cuộc là nhiều nhất hay ít nhất đây?
Thạch Phi Hiệp ăn xong điểm tâm, thập phần tin tưởng cho rằng, với vị trí địa lý ưu việt, cơ sở vật chất ưu mỹ, cùng tố chất nhân viên ưu tú của Con thuyền Noah, nhất định là nhiều nhất. Hơn nữa mọi người nhất định sẽ chen lấn tranh giành nhau mà tới đây.
Cho nên, hắn đặc biệt mở thật rộng đại môn của Con thuyền Noah.
Chín trăm người lận nha.
Đây không phải chuyện đùa.
Thạch Phi Hiệp đứng ngay đại sảnh, trong lòng tráng khí ngút trời........
Đồ ăn bữa trưa rất tuyệt.
Thạch Phi Hiệp sau khi ăn uống no say, cảm thấy đời người không thể quá viên mãn, không hoàn mỹ mới là hoàn mỹ thật sự. Vì thế liền chủ động dự đoán số khách bớt đi một ly.
Con số bốn trăm rưỡi cũng không tồi, so với ba trăm tám cùng hai lần hai trăm rưỡi vẫn có một khoảng cách........
Cơm chiều chẳng những phong phú, mà còn dư thừa, đủ cho chín trăm người ăn uống no say.
Thạch Phi Hiệp vừa ăn vừa nghĩ: bất luận tên đến sau cùng là kẻ xúi quẫy nào, hắn nhất định túm lấy kẻ đó đòi tiền vốn đồ ăn phục vụ cho chín trăm người!
Gần mười một giờ.
Một cỗ xe ngựa lao tới cực nhanh khiến bánh xe tóe lửa hừng hực, như sao băng xẹt qua bầu trời đêm.
Thạch Phi Hiệp hỏi Gin: "Là xe ngựa của địa ngục đúng không?"
Gin đưa ngón tay vuốt vuốt cằm: "Nghe nói Tinh linh vương vẫn chưa trả xe ngựa cho Abaddon."
Nói cách khác, người tới có khả năng là Tinh linh vương Omedeto?
Thạch Phi Hiệp cảm thấy thật hóc búa.
Muốn moi tiền từ trong tay Omedeto, vẫn phải dựa vào Dea.
Hắn đang miên man suy nghĩ, xe ngựa đã tiến gần.
Cũng là xe ngựa của địa ngục, nhưng chiếc này rõ ràng cao cấp hơn của Abaddon. Toàn bộ cỗ xe đều dùng đá quý trang hoàng, viên kim cương khổng lồ trên nóc xe còn to hơn cả quả dưa hấu.
Thạch Phi Hiệp kinh ngạc nói: "Không ngờ nền công nghiệp plastic dưới địa ngục lại phát triển như vậy."
"Không phải plastic." Gin dùng ánh mắt chuyên nghiệp giám định, "Là hàng thật."
"...... Chúng ta đổi nghề đi?" Thạch Phi Hiệp nghiêm mặt nói.
Gin cũng thành thành thật thật trả lời: "Nếu ngươi muốn làm ăn cướp, tốt nhất nên gọi thêm Isfel."
"Khó lắm sao?"
"Khó lắm."
"Cùng xông lên cũng không thể nắm chắc phần thắng?"
"Không nắm chắc."
"Vậy ngươi đi gọi hắn hay là ta đi?" Thạch Phi Hiệp xoa xoa tay.
Trong xe ngựa truyền ra tiếng cười khẽ: "Nghe nói chỗ dựa của ta rất vững chãi." (Mỹ nam xuất hiện rồi yeye O(∩_∩)O~)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!