Buổi live stream đầu tiên của Cố Nhiễm kết thúc ở nỗi đau hụt mất 50 tệ và hàng dài tiếng cười trong sóng comment, cô rưng rưng nói với màn hình "Cảm ơn mọi người" rồi tắt máy.
Cô dùng dòng nước lúc nóng lúc lạnh của nhà nghỉ tắm qua một cái, nỗi đau đớn 50 tệ cuối cùng cũng giảm bớt một chút.
Hơn 12 giờ đêm, Cố Nhiễm tắt đèn, trèo lên giường, chùm chăn.
Mắt dần dần thích ứng với bóng tối, cô nhìn mấy thứ đồ gia dụng đơn giản trong phòng.
Phòng cách âm không tốt, phòng bên cạnh đang xem TV, mở tiếng hơi to, hơi ồn.
Cố Nhiễm là một cô nàng độc thân sống một mình trong nhà nghỉ nhỏ, buổi đêm không dám sang phòng hàng xóm bảo người ta vặn nhỏ âm lượng đi, cuối cùng đành phải trở mình chùm chăn lên.
Rồi bắt đầu hồi tưởng lại buổi live stream đầu tiên của mình.
Một tiếng đầu tiên không có ai ngó ngàng, đến lúc sau vì dùng filter quá đà mà bị lôi lên diễn đàn, có những người xem đầu tiên.
Cố Nhiễm nhớ đến bình luận bảo cô dùng filter đến nỗi mẹ ruột cũng không nhận ra trên diễn đàn, giữa đêm khuya tĩnh lặng, bỗng thấy sống mũi cay cay.
Mẹ cô làm sao nhận ra cô được.
Mẹ cô, đến việc cô trông như thế nào còn không biết, không muốn biết nữa là.
Lúc Cố Nhiễm còn rất nhỏ, ba mẹ ly hôn, mẹ không cần quyền nuôi con, từ khi Cố Nhiễm biết "nhớ" đến bây giờ, chỉ có ba ở bên cạnh cô.
Nhưng mà mồ côi mẹ cũng chẳng có gì xấu, tuổi thơ của Cố Nhiễm rất hạnh phúc. Ba cô không tái hôn, ba biết tết tóc, búi tóc cho cô, ba mua cho cô váy công chúa bồng bềnh.
Lúc Cố Nhiễm học cấp hai, ba nhận lời đến làm tài xế cho nhà họ Quý.
Địa vị của nhà họ Quý ở thành phố A rất quan trọng, quan trọng đến độ, con gái của tài xế như Cố Nhiễm cũng có cơ hội học tập ở trường học mà người ngoài có cầm tiền cũng không vào được, nơi dường như quy tụ tất cả con cháu của các dòng họ tiếng tăm của thành phố A.
Ba mẹ nào cũng muốn con cái được học hành ở trường tốt, Cố Nhiễm biết ba phải nỗ lực bao nhiêu mới có thể cho cô đến học ở ngôi trường ấy, nên cuối tuần nào, dưới ánh mắt mong đợi của ba, cô cũng nói mình học tập, vui chơi với các bạn rất tốt.
Đọc Full Tại
Nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Bạn bè biết cô là con gái của tài xế, cô lập cô, trêu chọc cô, không ai muốn làm bạn với cô, cũng không ai muốn nói chuyện với cô.
Có lần, cô bị ném cặp sách vào thùng nước bẩn của dì lao công, Cố Nhiễm im lặng đi nhặt, lại đụng phải mấy đứa con trai cao to đang cười nói đi ngang qua.
Một người trong đó dừng lại, chỉ vào cô rồi nói với bạn nam bên cạnh: "A Dục, đây là con gái tài xế nhà mày đúng không?"
Cố Nhiễm ngước lên, lần đầu tiên gặp Quý Thời Dục.
Trước nay cô chỉ nghe đến Quý Thời Dục qua lời bàn tán của bạn bè, bạn nữ nào nhắc đến anh cũng có vẻ sùng bái như thần tượng.
Anh chỉ liếc cô một cái, xa cách như không cùng một thế giới với cô, bảo: "Sao tao biết được."
Bạn bè choàng vai anh, nhìn cặp sách chảy tong tỏng nước của Cố Nhiễm: "Dù gì cũng coi là người nhà họ Quý mà, người ta bị bắt nạt mà mày không đếm xỉa gì à?"
Quý Thời Dục lại nhìn cặp sách Cố Nhiễm, không nói gì mà đi.
Nhưng Cố Nhiễm vẫn cảm nhận được sự khác biệt. Bởi vì sau đó, tuy vẫn không có ai nói chuyện, kết bạn với cô, nhưng cũng không có sâu trong ngăn bàn cô nữa, không bị vứt cặp sách vào thùng nước, không bị đổ mực lên sách.
Về sau cô cũng quen với việc không có bạn bè, chiều chiều lặng lẽ đến vườn hoa bên ngoài sân bóng rổ, len lén xem chơi bóng.
Quý Thời Dục chơi bóng rổ rất giỏi.
Cô cứ âm thầm xem như thế, chưa bao giờ có ý định đến gần. Một lần, Cố Nhiễm thấy sau khi Quý Thời Dục chơi bóng thì nhận nước của một bạn nữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!