Chú thích về tiêu đề chương
Tiêu đề gốc là "Hoàng tộc". Trong showbiz, "hoàng tộc" chỉ những người được push nhiều hơn, được thiên vị, giao cho nhiều quyền lợi, nguồn lực, hợp đồng, cơ hội xuất hiện trên các chương trình,… hơn người khác.
===
Quý Thời Dục giật giật khóe môi, nhìn Cố Nhiễm đang ghé lên đùi mình khóc nức nở, bỗng thấy không biết nên nói gì.
Cố Nhiễm không dám động đậy chỗ vừa bị chích, dùng khuỷu tay chống đỡ cả cơ thể, từ từ dịch xuống khỏi đùi Quý Thời Dục, sau đó vùi mặt vào gối.
Đành an ủi bản thân là anh ta nhìn thấy cả chỗ ấy rồi, hôm nay vẫn chưa là gì.
Quý Thời Dục khựng lại, cuối cùng mới nói: "Anh xin lỗi."
Cố Nhiễm không trả lời.
Cô vừa tiêm xong, lại uống thuốc nên bây giờ chịu đựng không nổi, chìm vào giấc ngủ sâu.
Sau khi cô ngủ thiếp đi, lật mình lại, Quý Thời Dục thấy cả nửa mặt của Cố Nhiễm đẫm nước mắt bèn đứng dậy vào toilet lấy nước ấm vắt khô khăn mặt, ra lau mặt cho cô, lau cả cái trán mướt mồ hôi.
Cố Nhiễm trong lúc ngủ khẽ khịt khịt mũi, lẩm bẩm gì đó.
"Sao thế? Em khát à?" Quý Thời Dục nhẹ giọng hỏi, cúi người nghe xem Cố Nhiễm nói mớ gì.
Cố Nhiễm bỗng bắt đầu nhẹ nhàng nức nở lên, càng lúc càng giống như một đứa trẻ, thút tha thút thít.
Cô đưa tay ra tựa như muốn nắm lấy cái gì, cuối cùng níu chặt cổ tay áo Quý Thời Dục.
"Đừng đi mà." Nước mắt lăn xuống chóp mũi: "Ba ơi."
Quý Thời Dục nghe rõ Cố Nhiễm nói gì thì thoáng sửng sốt, rồi trái tim như nhói lên, nhìn sườn mặt Cố Nhiễm.
"Không sao." Ngực anh đau nhói, dùng tay còn lại khẽ vuốt sống lưng thon gầy của Cố Nhiễm, hi vọng có thể cho cô một chút cảm giác an toàn.
Anh nhớ như in ngày ấy, Cố Nhiễm vừa thành niên chưa được bao lâu, ngồi thụp xuống bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, gào khóc trong tuyệt vọng.
Cô đã lớn hơn một chút, nhưng vẫn gầy như thế, cứ như một ngọn cỏ nhỏ bé núp dưới sự che chở của bóng đại thụ, bỗng một ngày, chỉ còn có một mình đối mặt với sóng gió.
Ánh mắt Quý Thời Dục trầm sâu lắng, nắm lấy lòng bàn tay ẩm mồ hôi của Cố Nhiễm, nghe tiếng nức nở của cô dần ngừng lại, muốn cho cô một giấc ngủ ngon.
……
Đọc Full Tại
Ngày hôm sau, Cố Nhiễm xoa xoa đôi mắt sưng đỏ thức dậy.
Trán vẫn hơi nóng nhưng mà đỡ hơn hôm qua nhiều.
Cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn, trừ chỗ tối qua bị tiêm vẫn hơi đau thì chân tay đã có sức.
Cố Nhiễm lê dép ra khỏi phòng ngủ, thấy trên bàn ăn có bày bữa sáng.
Bên cạnh bữa sáng còn có một tấm giấy.
Quý Thời Dục để lại.
Chữ của anh rất đẹp, nét bút mạnh mẽ có lực, nói anh có việc phải đến công ty, sáng nay đã sờ trán cô thấy bớt nóng, hôm nay không cần đi viện nữa, nhắc cô ăn sáng xong nhớ uống thuốc.
Cố Nhiễm đang nghĩ thế kỷ bao nhiêu rồi mà còn chơi trò viết giấy, mới sực nhớ ra WeChat của Quý Thời Dục bị cô chặn, muốn nhắc nhở gì cũng còn mỗi cách viết giấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!