Chương 41: Đánh lén

Quý Thời Dục nghe vậy sững sờ, sắc mặt trầm hẳn xuống, dường như nghiến răng nói ra hai chữ: "Cố Nhiễm!"

Cố Nhiễm chẳng sợ, vẫn giương cằm, thậm chí lần này giọng điệu còn có vẻ khiêu khích: "Sao?"

"Tôi quen ai, sinh con cho ai là việc của tôi, chỉ cần không phạm pháp là được, anh có quản nổi không? Kể cả ba đứa con tôi mỗi đứa một ông bố thì cũng chẳng liên quan gì đến anh."

Quý Thời Dục nghe không nổi nữa, Cố Nhiễm còn đang mải mê cà khịa, chợt thấy đầu óc choáng váng.

Quý Thời Dục ôm ngang eo cô, nhấc lên, mông phía trước, đầu theo sau, không nói không rằng đi về gara ngầm.

Cố Nhiễm ngây ngốc hai giây mới phản ứng được có chuyện gì, nhận ra mình bị Quý Thời Dục dùng sức nhẹ bẫng như trói gà để nhấc bổng lên thì tức muốn nổ phối. Cô quẫy chân, giãy giụa như cá mắc cạn, dùng hết sức bình sinh để cấu véo, đập vào lưng Quý Thời Dục.

"Anh bỏ tôi xuống! Bỏ tôi xuống! Đồ điên này bỏ tôi xuống!"

Quý Thời Dục không nói gì, chịu đựng mấy nắm đấm trên lưng mình, thấy cô thôi không nói "sinh mấy đứa con với người khác" nữa, sự khó chịu trong lòng cuối cùng cũng vơi đi một chút.

Cố Nhiễm nhận ra đánh véo chẳng xi nhê gì nên cuống quít móc điện thoại ra: "Tôi báo cảnh sát! Anh là kẻ bắt cóc! Anh phạm pháp! Tôi gọi chú cảnh sát bắt anh!!!"

Quý Thời Dục cuối cùng cũng thả Cố Nhiễm xuống.

Cố Nhiễm đặt hai chân xuống đất, đầu hơi choáng váng nên lảo đảo vài bước, Quý Thời Dục giơ tay đỡ cô.

Cố Nhiễm gạt tóc mái vì giãy giụa mà xõa ra trên mặt sang một bên, định nói rõ ràng với Quý Thời Dục thì chợt, một bóng người vụt qua trước mặt.

Ngay sau đó, Đinh Tắc không biết từ đâu chui ra, đấm thẳng vào mặt Quý Thời Dục.

Âm thanh da thịt tiếp xúc với nắm đấm.

Quý Thời Dục không hề phòng bị nên bị đánh nhẹ vào đầu.

Đinh Tắc đấm xong thì che trước mặt Cố Nhiễm rồi quay đầu lại hỏi: "Em có sao không?"

Nãy giờ anh đứng đợi ở gara mãi không thấy Cố Nhiễm ra, nên mới ra đây tìm cô. Thế là đúng lúc nhìn thấy Cố Nhiễm đang giãy giụa trên vai một người đàn ông.

Cố Nhiễm nhìn Đinh Tắc không biết từ đâu xuất hiện, nhìn phần má bị đấm của Quý Thời Dục, sau đó lại nhìn ánh mắt của Quý Thời Dục, ngơ luôn.

Đinh Tắc tự nhiên cảm thấy tên đàn ông trước mặt mình vẻ ngoài thì sạch sẽ thơm tho, chính trực mà nhân cách thì thối um, hừ một cái, sẵn sàng cho bước tiếp theo của trận chiến.

Cố Nhiễm cuối cùng cũng phản ứng lại. Theo con tim mách bảo thì, cô muốn để Đinh Tắc đấm thêm hai quả hộ mình. Nhưng về mặt lý trí thì cô biết, Đinh Tắc mà bồi thêm hai quả nữa thì người phải van nài cầu xin chính là anh.

Hơn nữa, vừa nãy Đinh Tắc đánh lén, nếu so đo công bằng với Quý Thời Dục thì anh bị Quý Thời Dục cho "ra bã" luôn.

Cố Nhiễm vội chặn trước người Đinh Tắc, nhìn ánh mắt hung bạo của Quý Thời Dục, nuốt nước miếng một cái.

"Ông đây đấm chết…" Đinh Tắc hình như muốn động thủ tiếp.

Cố Nhiễm vội cản Đinh Tắc đang nóng máu xông lên lại: "Thôi."

Cố Nhiễm xoay người lại, bối rối nhìn Quý Thời Dục, nói: "Thôi đi."

"Quản lý của tôi."

Ánh mắt cô dịu xuống, giải thích để Quý Thời Dục không tính toán gì nữa.

Quý Thời Dục dùng đầu lưỡi đẩy đẩy má, không nói gì, sắc mặt u ám, ánh mắt vẫn dán lên người Cố Nhiễm.

Còn Đinh Tắc, ý chí chiến đấu dường như đã bốc lên bừng bừng, không chịu buông tha: "Chuyện thế này sao mà…"

Cố Nhiễm giữ chặt Đinh Tắc: "Anh định đánh nhau xong bị người ta chụp lên hot search ngày mai à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!