Quý Thời Dục biến mất sau cửa, mọi người trong phòng bỗng im bặt.
Nếu không nhầm thì, Quý Thời Dục vừa xuất hiện, sau đó lại đuổi theo Cố Nhiễm.
Bầu không khí trong phòng ngưng trệ.
Cô bạn ngồi cạnh Tần Văn Y thử hỏi: "Văn Y, vừa nãy Quý Thời Dục không nhìn thấy bà à?"
Tần Văn Y cuộn chặt nắm tay, cười nói: "Chắc vậy."
Nói là thế, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, lúc đến Quý Thời Dục đã quét mắt một vòng quanh phòng, Tần Văn Y lại ngồi chính giữa, vô cùng nổi bật, sao mà không thấy được.
Mà dù có không nhìn thấy thật, thì vừa rồi rõ ràng là Quý Thời Dục đuổi theo Cố Nhiễm ra ngoài.
Tối nay anh đến đây chỉ vì con chim hoàng yến kia.
Không ai nói gì.
Tần Văn Y nhớ lại ánh mắt lạnh băng của Quý Thời Dục mà mình vừa chạm phải, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Cô ta biết rõ mấy năm nay Quý Thời Dục và Cố Nhiễm ở bên nhau, Quý Thời Dục xây cho chim hoàng yến một cái lồng bằng vàng ròng, dịu dàng mà nâng niu trong lòng bàn tay.
Hệt như lần đầu tiên cô ta gặp Cố Nhiễm, rõ ràng chỉ là một đứa con gái tài xế, lại có thể xinh đẹp một cách nổi bật như vậy.
……
Cố Nhiễm tự thấy hôm nay mình phát huy tại tiệc sinh nhật của Viên Mộng Huyên không tệ lắm, trừ việc Quý Thời Dục đột nhiên xuất hiện thì mọi thứ đều hoàn hảo.
Cô xách túi vui vẻ đi ra ngoài, lại nghe có tiếng người phía sau gọi cô: "Cố Nhiễm."
Cố Nhiễm quay đầu lại, nhìn Quý Thời Dục, đằng sau còn có trợ lý Từ.
Cô không khỏi nhíu mày, rồi lập tức nhấn thang máy.
Quý Thời Dục đến cạnh cô thì thang máy cũng đến.
Cố Nhiễm bước vào thang máy, Quý Thời Dục bắt được cánh tay cô.
Quý Thời Dục lại nhìn Cố Nhiễm, giật giật yết hầu: "Anh muốn nói chuyện với em."
Từ Huy tự động tránh sang một bên.
Cố Nhiễm nhìn cánh tay đang bị Quý Thời Dục bắt lấy của mình: "Tôi với anh có gì để nói?"
"Vài chuyện khó nói năm ấy giữa tôi và người yêu cũ à?"
Cố Nhiễm nói mà còn thấy nực cười, vặn vặn cổ tay: "Bỏ ra."
Quý Thời Dục không thả ra, nhìn cô: "Nghe anh nói."
"Anh với Tần Văn Y đã chia tay, từ trước khi cô ấy chết giả."
Cố Nhiễm nghe vậy hơi bất ngờ, sau đó lại hỏi: "Bây giờ anh đang giải thích với tôi là khi chúng ta ở bên nhau, trong lòng anh không có người khác à?"
Im lặng nghĩa là đồng tình, yết hầu Quý Thời Dục giật giật: "Về nhà với anh."
Cố Nhiễm nhìn người đàn ông muốn đưa mình trở lại lồng sắt trước mặt rồi dùng sức hất tay Quý Thời Dục ra: "Anh bỏ tôi ra."
Cố Nhiễm hai tay chống nạnh, tự nhủ trong lòng cáu lên mất xinh, không được cáu, cố gắng bình tĩnh lại: "Thế thì tôi xin lỗi anh, được chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!