Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Và vào ngày Hạ Nguyệt Y trở lại vương phủ, ta vừa nhờ nha hoàn tâm phúc Thu Ý mua cho một giỏ quýt còn xanh, ăn rất kích thích vị giác.
Ăn xong, ta lại bảo Thu Ý bày lên những trái cam đã chuẩn bị từ trước, không để lại chút sơ hở nào.
Khi Hạ Nguyệt Y đến, liền thấy ta đang ngồi tách vỏ cam, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười lạnh.
"Ngươi còn có nhã hứng ăn cam ở đây, mà không nghĩ xem mẫu thân ngươi bây giờ đang sống ra sao?"
Một câu nói khiến động tác của ta dừng lại, suýt chút nữa không giữ nổi biểu cảm trên gương mặt.
Ý ngươi là gì?
Giọng ta lạnh lùng, còn Hạ Nguyệt Y vẫn cười, rồi từ trong tay áo lấy ra một phong thư và một cây trâm mà mẫu thân từng đeo.
"Hạ Nguyệt Từ, ta đã bảo ngươi rồi, ngươi không đấu lại ta đâu."
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Ta lập tức mở phong thư ra, đó là nét chữ lạ, nhưng nội dung thư lại ám chỉ một cách mờ mịt rằng ở ngôi miếu hoang phía Đông thành có người mà ta muốn gặp.
Nếu đến trễ, sẽ không kịp gặp nữa.
Nhìn cây trâm ấy, cùng với lời của Hạ Nguyệt Y, trong lòng ta không khỏi run lên.
Thu Ý cũng lộ vẻ lo lắng.
"Nhìn thái độ của đại tiểu thư, người ở miếu hoang phía Đông thành này, rất có thể là người của chúng ta. Tiểu thư, người có đi không?"
Ta đưa tay khẽ xoa bụng mình.
Cố Diệp Phi
Vừa rồi ăn khá nhiều quýt, bụng hơi căng một chút, khiến chỗ này trông như thể đang mang thai.
Ta cúi đầu nhìn cây trâm:
"Đi, sao có thể không đi được?"
Nhưng khi đến miếu hoang và nhìn thấy Tống Văn Quân, ta cũng không khỏi bất ngờ.
Đồng thời cũng lập tức...
Nhìn thấy hắn, ta liền hiểu ra mưu kế của Hạ Nguyệt Y.
"Có kẻ trộm mất túi thơm của ta, ta đuổi theo đến đây, không ngờ lại gặp nàng."
Tống Văn Quân nói, trong mắt thoáng qua chút hối tiếc, cũng hiểu rõ đây là một cái bẫy, rất có thể khiến chúng ta muôn đời không gỡ được.
Ta nhìn chiếc túi thơm hắn đang nắm chặt, lòng có chút bần thần.
Trước khi hắn thi cử, ta và hắn đã đính hôn.
Chúng ta từng gặp nhau vài lần, đều biết rằng sau này sẽ thành phụ thân, ta theo lời mẫu thân, tự tay thêu cho vị hôn phu một chiếc túi thơm, coi như tín vật đính ước.
Lúc nhận được chiếc túi thơm ấy, ánh mắt hắn tràn đầy vui mừng, hắn còn từng hứa với ta, sẽ không rời nó nửa bước.
Nhưng cuối cùng, hôn sự này không thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!