Chương 7: (Vô Đề)

Mấy tháng sau đó, ta trở thành trắc phi được sủng ái nhất trong vương phủ.

Kể từ đêm ấy.

Hạ Nguyệt Y bị Bùi Quân Mục răn dạy một phen, nên không còn lấy những cớ vụng về để hành hạ ta nữa.

Trước đây nàng căm ghét ta, chỉ mong gán cho ta tội tư thông, đến mức sẵn sàng bỏ qua danh tiếng của cả Hạ gia.

Giờ đây thấy ta được sủng ái, trong lòng nàng càng thêm căm hận.

Đến mức, nàng còn trở nên thân thiết với Ngọc di nương, người mà trước đây nàng luôn coi là cái gai trong mắt.

Trước khi ta vào vương phủ, Ngọc di nương là người được sủng ái nhất, cũng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Hạ Nguyệt Y.

Không biết nàng đã giấu bao nhiêu búp bê vải trong nhà chỉ để nguyền rủa Ngọc di nương.

Ghét đến vậy, mà nay lại có thể nhẫn nhịn để kết giao.

Sự lạ tất có mưu.

Vậy nên khi Hạ Nguyệt Y cùng Ngọc di nương mời ta ra hậu viện ngắm hoa, ta liền biết hai người này muốn ra tay với ta.

"Muội muội, dù sao muội vào phủ cũng chưa lâu, hẳn chưa biết nơi nào là cảnh đẹp nhất trong vương phủ."

Trong lúc Hạ Nguyệt Y nói, Ngọc di nương giơ tay chỉ về phía hồ sen đối diện đình nghỉ mát.

"Giờ là thời điểm thích hợp, đứng trên đình ngắm sen trong hồ, quả thực thú vị vô cùng."

Hai người phối hợp ăn ý, khiến ánh mắt ta không khỏi dừng lại trên… bậc thềm của đình.

Có lẽ bọn hạ nhân vừa lau dọn, nên bậc thềm còn ướt sũng.

Ta thu ánh mắt về, làm như không biết gì, nhìn hai người họ, giả vờ hứng thú theo họ đi về phía đình nghỉ mát.

Ta tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng trong khóe mắt thoáng thấy vẻ đắc ý trong ánh mắt của Ngọc di nương.

Ta đoán ra được, màn kịch hôm nay hẳn là do nàng bày ra.

Muốn đối phó với ta sao?

Ta không để lộ cảm xúc, kéo nhẹ tay áo của Hạ Nguyệt Y. Nàng tuy rất ghét ta, nhưng rõ ràng hôm nay chín phần mười là muốn thấy ta bẽ mặt, vậy nên cũng nhịn mà không gạt tay ta ra.

"Nếu cảnh đẹp đến vậy, tỷ tỷ, chúng ta cùng đi ngắm nào?"

Ta làm ra vẻ ngây thơ.

Hạ Nguyệt Y nhìn ta cười, nhưng nụ cười trên mặt nàng bỗng vơi đi vài phần, thậm chí không nhịn được mà trợn mắt.

Lợi dụng lúc nàng liếc mắt, ta cố ý dừng bước, nhưng tay vẫn giữ nàng, khiến nàng mất cảnh giác, liền bước ngay lên bậc thềm.

Ta lập tức buông tay, quay sang nhìn Ngọc di nương, giả vờ định nói gì đó.

Nhưng chưa kịp lên tiếng, Hạ Nguyệt Y vừa bước lên bậc thềm liền mất thăng bằng, loạng choạng ngã về phía ta và Ngọc di nương.

Ta đã đề phòng từ trước, nên nhanh chóng tránh sang một bên. Còn Ngọc di nương không ngờ có biến, ngơ ngác trong thoáng chốc liền bị Hạ Nguyệt Y đè lên.

Hai người cùng ngã xuống đất.

Ngọc di nương làm đệm thịt, Hạ Nguyệt Y ngã cũng chẳng nhẹ, tay trầy xước, đau đến mức nàng thốt lên một tiếng, trong cơn giận liền tát Ngọc di nương một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!