Thu dọn giấy bút xong, liền đến giờ dùng bữa tối.
Khoảng một khắc nữa, Phòng Ngự Thiện sẽ mang bữa tối đến, Phương Đào cần phải hầu ở thiên điện trước, để chia thức ăn và bày đũa cho Cẩu Hoàng đế.
Nhưng nàng vừa bước ra khỏi chính điện, đã thấy Thôi cô nương dẫn theo ma ma và nha hoàn bước qua ngưỡng cửa đi vào từ xa.
Lâu rồi không gặp Thôi Uyển Uyển, lần nữa nhìn thấy nàng, Phương Đào vừa mừng vừa sợ, lại có chút bất ngờ.
Trước đây Thôi cô nương luôn mặc váy áo màu vàng cam, trông dịu dàng và nhu mì. Hôm nay nàng lại mặc một thân váy dài chấm đất màu hồng đào.
Chiếc váy dài được cố ý siết chặt ở eo, khiến dáng người thon thả và yểu điệu. Nàng còn tô son môi đỏ tươi, trông mỹ miều hơn hẳn trước đây.
Phía sau nàng, lão ma ma và Tiểu Ngọc cô nương đi theo bên tả bên hữu.
Tiểu Ngọc xách theo một cái hộp đồ ăn, cúi đầu bước nhanh vội vàng đi tới. Còn lão ma ma thì căng chặt vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu, bước đi vững vàng không nhanh không chậm.
Lão ma ma trong tay còn bưng một cái khay mạ vàng hình vuông. Bộ y phục đặt trên khay có chút quen mắt. Phương Đào mở to mắt tò mò đ.á.n. h giá vài lần, nhận ra đó chính là chiếc long bào Cẩu Hoàng đế mặc khi rời điện sáng sớm.
Phương Đào nhìn chiếc long bào một cái, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại, cười vẫy tay thật mạnh về phía Thôi Cô Nương.
"Thôi cô vương, là ta, ta là Phương Đào đây!"
Nhìn rõ cung nữ dưới mái hiên là Phương Đào, Thôi Uyển Uyển kinh ngạc dừng chân lại, sau đó nhẹ nhàng xách làn váy, sải bước đi về phía nàng.
"Phương cô nương, sao ngươi lại ở đây?" Thôi Uyển Uyển đè thấp giọng hỏi.
Nói ra thì rất dài, Phương Đào nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ngay khi nàng đang do dự nên kể lại quá khứ chi tiết thế nào, lão ma ma nghiêm khắc kia đột nhiên lặng lẽ hắng giọng rồi ho khan một tiếng nặng nề.
Thôi cô nương bất an c.ắ. n chặt môi.
Nàng theo bản năng siết chặt chiếc khăn thêu trong tay, giọng nói yếu ớt lướt nhẹ, như thể cố gắng nặn ra từ kẽ răng: "Phương cô nương, Hoàng thượng có ở trong điện không?"
Cẩu Hoàng đế đang ở trong điện, Thôi cô nương đến đây tự nhiên là để gặp vị hôn phu của nàng. Nhưng đến gần, Phương Đào mới phát hiện, thần thái nàng có chút không tự nhiên, sắc mặt cũng trắng bệch, trông như đang bị bệnh.
Phương Đào do dự gật đầu, quan tâm hỏi: "Thôi cô nương, ngươi không sao chứ?"
Thôi Uyển Uyển liếc nhìn ma ma.
Ma ma kia không vui liếc lại, trong ánh mắt đầy vẻ thúc giục cảnh cáo.
Nàng lặng lẽ c.ắ. n môi, nói: "Ta không sao."
Nói xong, Thôi cô nương liền dẫn theo ma ma và Tiểu Ngọc đi vào.
Phương Đào vốn định nói vài câu với Tiểu Ngọc, nhưng Tiểu Ngọc mím chặt môi vẻ mặt lo lắng sốt ruột, chỉ vội vàng nhìn nàng một cái, chưa kịp nói lời nào đã xách hộp đồ ăn đi theo sau tiểu thư vào đại điện.
Các nàng vừa đi vào, Phương Đào chần chờ một lát rồi cũng vội vàng đi vào trong điện.
Thôi cô nương cùng Cẩu Hoàng đế gặp mặt trò chuyện, nơi đây không có người hầu hạ, cần đến nàng bưng trà rót nước, chia thức ăn bày đũa. Những việc này có thể tạm thời dời lại một chút.
Trong điện, nhìn thấy Thôi Uyển Uyển dẫn theo nha hoàn ma ma không thông báo mà xông vào điện Thanh Tâm, lông mày Tiêu Hoài Tiễn bỗng nhiên nhíu lại. Đợi người đến gần, hắn lại như không có việc gì mà nhếch môi, ôn hòa cười nói: "Gần đây không phải đang dưỡng bệnh sao? Sao lại đến điện Trẫm?"
Thôi Uyển Uyển nhìn hắn một cái, rồi rất nhanh cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Thiếp vốn đến cung thăm Tạ cô nương, thấy long bào của Hoàng thượng bỏ lại ở điện bên cạnh, sợ người hầu bên cạnh Hoàng thượng đã quên lấy về, nên đưa tới."
Tạ Nghiên chưởng quản việc quản lý hậu cung, có chỗ ở trong cung, nhưng hôm nay nàng đang ở ngự viên, không trở về cung.
Nghe Thôi Uyển Uyển nói vậy, đáy mắt sâu thẳm như đầm nước của Tiêu Hoài Tiễn, lặng lẽ dấy lên những gợn sóng đen tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!