Chương 34: (Vô Đề)

Tuy nhiên, sau khi thành thân, biểu muội chính là vợ hắn, nàng phải nghe lời hắn. Dù là con lừa của nàng, dù nàng không đồng ý thì cũng phải theo ý chồng.

Võ Ngụy âm thầm nhếch môi, nói với Phương Đào: "Quả Đào, nàng mở túi ra xem ta mua gì này."

Chiếc túi căng phồng, Phương Đào còn chưa kịp xem, nàng mở túi ra thì không khỏi ngẩn người.

Bên trong túi toàn là kẹo hạt sen, chừng vài cân, mỗi viên kẹo đều được bọc giấy màu sặc sỡ, tỏa ra mùi thơm ngọt mát.

Thấy ánh mắt vui mừng của Phương Đào, Võ Ngụy cười hì hì, đắc ý nói: "Quả Đào, hôm nay kiếm được tiền, cố ý mua cho nàng đấy. Sau này, nàng thích ăn bao nhiêu thì ăn, muốn ăn gì ta đều mua cho nàng."

Phương Đào nếm một viên, kẹo hạt sen ngọt ngào, vị mật thấm thẳng vào lòng.

Nhiều kẹo thế này, nàng ăn không hết, vừa hay đến lúc thành thân có thể dùng chúng làm kẹo mừng đãi khách.

Thoáng cái đã đến ngày thành thân hai hôm sau.

Sáng sớm, bà trang điểm được mời đến se mặt và trang điểm cho Phương Đào.

Tân nương tử có khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt to vừa trong vừa sáng.

Bà trang điểm vừa vẽ mày cho Phương Đào vừa tấm tắc khen: "Tân nương tử đẹp thế này, nếu trang điểm xong, chắc chắn sẽ mê c.h.ế. t tân lang quan."

Phương Đào vốn hơi thất thần, nghe vậy liền cười đáp lại một cách lịch sự.

Biểu ca sáng sớm đã đi mời người chủ trì hôn lễ, và cũng phải đi thông báo trước cho những người tham gia tiệc mừng.

Hai ngày nay, vì chuyện cưới xin, biểu ca bận tối mắt tối mũi.

Mỗi khi nàng nhắc đến Đại Hôi, hắn lại dùng vài câu lảng tránh. Chẳng hiểu sao, không nhìn thấy Đại Hôi, nàng luôn có cảm giác bất an.

Nàng đã quyết tâm, đợi hôm nay thành thân xong, dù tiệc mừng có bận rộn đến mấy, nàng cũng sẽ bắt biểu ca dắt Đại Hôi về nhà.

Trang điểm xong, Phương Đào đội khăn voan.

Không lâu sau, lễ quan ở ngoài lớn tiếng hô giờ lành đã đến.

Võ Ngụy bước vào phòng, đưa dải lụa đỏ trong tay cho Phương Đào, nắm nàng từ từ đi ra ngoài.

Cả hai đều không còn cha mẹ, lại vốn ở chung một nhà, nên nhiều nghi thức rườm rà của hôn lễ được bỏ qua. Chỉ cần dưới sự chứng kiến của lễ quan và mọi người tham gia tiệc mừng kết thành vợ chồng, hôn sự này coi như hoàn thành.

Phương Đào lo lắng cho Đại Hôi, tinh thần có chút bất ổn.

Dải lụa đỏ nắm trong tay, khắp nơi nhìn thấy đều là sắc đỏ vui mừng.

Hôm nay là ngày đại hỉ của nàng, không nên nghĩ ngợi linh tinh. Phương Đào hít sâu vài hơi, cố gắng tĩnh tâm lại.

Thời tiết sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp rực rỡ chiếu xuống. Ánh sáng bên ngoài tốt hơn trong phòng, xuyên qua khăn voan, có thể lờ mờ thấy những người đến dự tiệc.

Ngoại trừ gia đình thợ mộc Thạch, có cả tiểu nhị từng gặp ở tiệm rượu, và một vài bạn bè người quen của biểu ca.

Nhưng những người đó Phương Đào chưa từng gặp mặt.

Nàng mới đến đây không lâu, vốn không quen thuộc nơi này, đa số người đối với nàng đều là người xa lạ.

Trong sân bày vài chiếc bàn vuông dùng để đãi khách, trên bàn có kẹo hạt sen, hạt dưa và trà.

Khách khứa vây quanh bàn ăn kẹo mừng, thấy tân lang dắt tân nương ra, tiếng vỗ tay và trêu đùa vang lên trong sân.

Qua lớp khăn voan, Phương Đào cũng thấy được dáng vẻ biểu ca.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!