Sáng sớm, ánh nắng ấm áp rơi xuống tiểu viện nhà nông.
Phương Đào dậy sớm, từ sườn đồi gần đó cắt một sọt cỏ xanh lớn mang về.
Đại Hôi theo nàng đi suốt, gầy đi không ít vì đói. Kể từ khi tới nhà biểu ca, nàng ngày nào cũng phải cắt cỏ cho nó ăn. Mãi đến mấy ngày gần đây, khi lông Đại Hôi lại trở nên bóng mượt, Phương Đào mới thoải mái ngân nga một khúc ca nhỏ.
Nàng vừa hát vừa quét dọn sạch sẽ sân, rồi giặt giũ y phục, vắt khô và phơi trên dây.
Võ Ngụy tối qua nửa đêm mới về. Sáng sớm thức dậy với hai quầng thâm mắt, Phương Đào đã làm xong bữa sáng.
Trên chiếc bàn gỗ trong sân, bày hai chén cháo lá sen nóng hổi, mấy cái bánh bao mặn và một đĩa nhỏ hành lá trộn đậu phụ. Bữa sáng tuy nhìn đơn giản nhưng ăn vào lại vô cùng ngon miệng.
Võ Ngụy uống liền hai chén cháo lá sen. Thấy hắn dùng cơm xong, Phương Đào định đi rửa chén thì Võ Ngụy đã đi trước nàng một bước, bưng chén đũa ra bên giếng, nói:
"Ta làm cho, muội nghỉ ngơi đi."
Biểu ca muốn đi rửa chén, Phương Đào liền đi lấy một ống trúc đựng nước cho hắn. Hắn ngày nào cũng ra ngoài, mãi đến nửa đêm mới về, ống nước này đặt bên người hắn, tiện cho hắn tùy tay cầm uống vài ngụm.
Phương Đào đựng nước xong, đợi Võ Ngụy chuẩn bị đi thì nhét ống trúc vào bàn tay to của hắn, nói:
"Biểu ca, trưa nay muội đi đưa cơm cho huynh nhé."
Võ Ngụy nhận lấy nước, lại ho khan một tiếng không tự nhiên, nói:
"Không cần, ở đó có quản cơm rồi."
Biểu ca nói không cần đưa cơm, Phương Đào liền nghe lời gật đầu.
Biểu ca mười mấy tuổi đã bắt đầu học nghề thợ mộc, có tay nghề làm mộc tốt, nhưng tới đây đã lâu, Phương Đào vẫn chưa biết hắn làm việc ở cửa hàng nào.
"Biểu ca, huynh làm ở cửa hàng thợ mộc nào vậy?"
Võ Ngụy sờ sờ mũi, nói:
"Làm thợ mộc đâu phải là việc tốt, lại dơ lại mệt, ta đã sớm không làm. Hiện giờ đang cùng người kết phường làm sinh ý vật liệu gỗ."
Nói rồi, hắn hắng giọng rồi hỏi ngược lại:
"Quả Đào, trong nhà còn thiếu thứ gì không? Ta đi mua về."
Nói về đồ thiếu, Phương Đào thấy còn rất nhiều.
Nhà này đã hết thức ăn tươi, cũng chưa nuôi gà vịt gì. Cây đào trong sân cũng quá ít, cần trồng thêm mấy cây nữa. Tuy nhiên, những thứ này cũng không vội, từ từ sẽ có.
Phương Đào nghĩ nghĩ, nói:
"Biểu ca làm giá áo đi. Dây thừng kia không chắc chắn, gió thổi qua, y phục liền rớt xuống, phơi chăn cũng không vững."
Võ Ngụy nhìn về phía dây phơi y phục.
Trên dây, một chiếc áo lụa vải thô màu xanh của hắn được treo phẳng phiu. Phương Đào giặt sạch cho hắn từ sáng sớm, lúc này đã phơi được nửa khô. Gió thổi qua, y phục nhẹ nhàng đung đưa trên dây.
Hắn một mình đàn ông ở, chưa bao giờ chú trọng gì. Trừ giường, bàn, ghế, trong nhà chưa từng thêm thắt đồ đạc gì. Kể từ khi Phương Đào tới, mỗi ngày sân được quét dọn sạch sẽ, đồ ăn cũng làm ngon miệng. Có nàng, nhà này không còn thanh lãnh hỗn độn, ngày càng có dáng vẻ một gia đình.
Làm giá áo cũng không phiền phức, chỉ là mấy năm nay hắn đã ngượng tay không ít. Võ Ngụy nhíu mày gãi đầu, cuối cùng vẫn đồng ý:
"Được, tối ta về liền làm."
Biểu ca ngày nào cũng ra ngoài về khuya, nếu trời đã tối đen thì không tiện làm giá áo. Phương Đào dặn dò:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!