/45/.
Hein kéo Tiêu Nham ra phía sau mình, thông qua kính quang lọc, Tiêu Nham có thể thấy phía trước tựa hồ có một đám quái vật có cùng kích cỡ nhảy ra. Mark ở bên cạnh dĩ nhiên đã nắm chặt binh khí, xương ngón tay phát ra tiếng vang răng rắc. Hô hấp của Tiêu Nham nghẹn lại trong cổ họng, một đường này bôn ba trốn tránh, cậu đã thập phần mệt mỏi.
Bỗng nhiên có thứ gì đó bắn ra từ trong thông đạo, Hein kéo Tiêu Nham tránh ra, đó là một loại dịch nhầy, một bộ đội đặc chủng bị dịch nhày phun trúng, nhanh chóng lấy đao ra chặt đứt dòng dịch nhầy đi, một tang thi hai đầu bỗng nhiên vọt ra, mãnh liệt cắn về phía bộ đội đặc chủng đó, Mark vọt tới, trong nháy mắt kéo anh ta ra, bả vai thiếu chút nữa bị tang thi hung hăng cắn trúng, quát to một tiếng đá nó văng xa.
Lúc ban đầu, Tiêu Nham cho rằng đây là một tang thi dị dạng, trên vai nó có hai cái cổ kéo dài ra, hai cái đầu hướng về hai phương hướng khác nhau, trên lưng cũng mọc ra thêm hai cánh tay, nhưng nó chỉ có một đôi chân. Mà tang thi này tốc độ cực nhanh, một khắc trước nó vừa mới xuất hiện bên cạnh Mark, một khắc sau nó đã lủi đến trước mặt Michelle, Michelle nghiêng người cắt ngang yết hầu nó, nó lại cắn chặt đao của cô!
Michelle mãnh liệt rút đao ra, răng nanh nó vỡ vụn, nhưng rất nhanh lại mọc ra cái khác.
"Mark, Liv, nơi này giao cho mọi người." Hein quyết đoán hạ lệnh, bọn họ phải đi về phía trước.
Tiêu Nham hút vào một hơi, Mark và Liv ngăn cản tang thi kia lại, những người khác cũng theo sát phía sau Hein đi vào thông đạo. Cuối thông đạo truyền đến tiến vang dữ tợn, Tiêu Nham bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Bên trong một cái lồng bằng kim loại thật lớn, giam giữ mấy chục tang thi giống y con vừa rồi, chúng nó giãy dụa điên cuồng, vẻ mặt chờ mong khó hiểu, ý đồ thoát khỏi lồng sắt. Tiêu Nham liếc mắt một cái liền nhìn ra lồng giam này sử dụng chính là titan mật độ cao, là loại kim loại được tinh luyện với mật độ lớn nhất, cứng rắn nhất hiện nay, nhưng cho dù là lồng giam chắc chắn như vậy, dưới sự giãy dụa của đám tang thi này cư nhiên bắt đầu lắc lư.
Jane vẫn luôn không có chút ý thức gì về nguy cơ cũng phải nhíu mày, bất động thanh sắc tiến gần về hướng Tiêu Nham, tiếng nói trầm thấp nói với Hein, "Tôi cảm thấy rất nhanh bọn nó liền thoát ra được."
Vừa dứt lời, lồng giam liền mở ra, đám tang thi đó phía sau tiếp phía trước nhảy vọt ra ngoài. Mọi người lâm vào khổ chiến.
Hein không có chút ý ham chiến nào, dẫn theo Tiêu Nham bốn phía vung đao, đối với toàn bộ đồ vật ngăn cản bước tiến của anh đều nhất nhất chém giết, bọn họ tiến sâu vào bên trong, Jane và Michelle theo sát phía sau, không biết những bộ đội đặc chủng lưu lại cản phía sau cuối cùng có bao nhiêu người có thể rời đi.
Tiêu Nham biết, Thiếu tướng Gordon đã tính sai rồi. Ông căn bản không dự đoán được căn cứ này không chỉ có nguy cơ tứ phía đơn giản như vậy. Nếu tiếp tục tiến về phía trước, bọn họ rất có thể toàn quân bị diệt.
Vừa lúc đó, trước mặt bọn họ xuất hiện một hình ảnh ba chiều thật lớn, vô số gương mặt của giáo sư Manson xuất hiện trên màn ảnh, đủ loại biểu tình, làm cho người ta hoa cả mắt, nhưng đều nói cùng một câu.
"Đây là cánh cửa cuối cùng, các người xác định muốn vào trong?"
Tiêu Nham hít vào một hơi, cậu là một tân binh không chút sức chiến đấu, có thể sống đến hiện tại quả thực chính là kỳ tích. Cậu có chút hối hận đã sử dụng súng đông lạnh quá sớm, có lẽ cậu hẳn nên dùng viên đạn đông lạnh cuối cùng chừa lại cho mình. Thời điểm vạn bất đắc dĩ, cậu không muốn liên lụy bất cứ ai, nhưng so với việc bị đám quái vật này giết chết, cậu tình nguyện biến thành một tân binh kỹ thuật binh đông lạnh chết.
Có người nắm chặt tay Tiêu Nham, ngón tay thon dài len vào giữa khe hở ngón tay cậu, tại một khắc mười ngón đan nhau chặt chẽ, trái tim Tiêu Nham bắt đầu điên cuồng nhảy lên. Đó là tay của Hein.
"Cậu còn nhớ tôi đã nói với cậu, nhiệm vụ lúc này của cậu là cái gì hay không?"
Tiếng nói trầm lãnh thổi quét qua toàn bộ tư duy của Tiêu Nham, cậu không thể mở miệng nói ra bất cứ điều gì.
"Nhất định phải sống sót."
Nói xong, Hein buông tay Tiêu Nham ra.
Cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra, lại là vô số tang thi biến dị vọt ra.
Tiêu Nham biết, cậu tuyệt đối không thể trở thành gánh nặng cho Hein và Jane, đây không còn là vui đùa nữa. Cấp tốc lấy một khẩu súng tiêm mini ở bên hông ra, dùng sức mà đâm vào bắp đùi của mình.
Đây là thuốc chưa được thực nghiệm trên cơ thể người, bản thân Tiêu Nham cũng không biết khi nó tiến vào cơ thể cậu sẽ sinh ra hậu quả thế nào. Nhưng cậu đã không còn cơ hội do dự nữa.
Hein và Jane nhất tề quay đầu lại, trợn to mắt nhìn Tiêu Nham, giây tiếp theo bọn họ đã bị tang thi bao phủ. Hein và Jane ra sức chen về hướng Tiêu Nham. Hein mới vừa vươn tay, đầu ngón tay chạm vào bả vai cậu, tang thi đã ngăn cách bọn họ.
Tiêu Nham nhắm hai mắt lại, cảm thụ tang thi không ngừng qua lại bên cạnh mình, chúng nó đụng vào cậu, nhưng lại thủy chung không có một tang thi nào tiến hành công kích cậu.
Tiêu Nham chậm rãi mở to mắt, khó có thể tin được, cậu đi về phía trước, giữa đám tang thi lại như vô hình.
Đây là virus dấu hiệu, khiến tang thi cho rằng cậu là đồng loại của mình, do đó không bị tang thi công kích. Nhưng loại virus này cực kỳ bất ổn, dựa vào phân tích nghiên cứu, tồn tại trong cơ thể tối đa hai mươi phút sẽ bị thay thế hoàn toàn.
Nhưng hai mươi phút, lại đủ để cao thủ như Hein hoặc Jane làm rất nhiều chuyện.
Khoảng cách gần cậu nhất chính là Hein, Tiêu Nham ý đồ tới gần anh, mà ngay tại lúc này, Michelle đột nhiên ngã sấp xuống trước mặt Tiêu Nham, tang thi sắp cắn đứt đầu cô, mà mấy tang thi khác cũng đang chen chúc tới.
Không còn cơ hội do dự, Tiêu Nham nâng tay lên chỉa khẩu súng tiêm kia vào cánh tay Michelle, tiêm hết lượng virus dấu hiệu còn thừa vào. Thoáng chốc, tang thi điên cuồng tựa như không tìm thấy mục tiêu, quay lại công kích Jane và Hein.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!