Chương 35: (Vô Đề)

/34/.

Hein khinh miệt rủ tầm mắt xuống, môi khẽ nhếch, thanh âm không lớn, nhưng từng câu từng chữ lại tựa như một lưỡi dao cắt vào thần kinh.

"Nói cho Thiếu tá Denzel của các người biết —— Hein Burton tôi chờ hắn không khách khí với tôi."

Quả nhiên, ba tên kia há to miệng, ngây ngốc.

Đối địch với Hein Burton không khác nào đắc tội với tử thần.

Bọn họ bò lăn bò càng chạy trối chết, hình ảnh chật vật kia khiến Tiêu Nham có chút không thích ứng.

"... Cám ơn."

Tiêu Nham vừa mới mở miệng, toàn thân cao thấp chỗ nào cũng vô cùng đau đớn, cười so với khóc còn khó coi hơn.

"Bẩn muốn chết."

Hein nhíu chặt mày, Tiêu Nham thế này mới ý thức được, cả mặt mình đều là máu mũi.

Tiêu Nham theo bản năng muốn dùng mu bàn tay lau đi, giữ ngón tay của Hein mang theo thứ gì đó đã nhẹ nhàng áp vào trên mặt cậu.

Bả vai run lên, Tiêu Nham không tự giác mà lui về phía sau nửa bước, ánh mắt Hein nháy mắt trầm xuống.

Anh đang tức giận, bởi vì mình rất bẩn sao?

Người này cho dù liên tục chém giết trước mặt tang thi cũng không nhiễm một hạt bụi, giờ phút này đầy mặt Tiêu Nham đều là máu, anh hẳn là rất chán ghét.

"Tự tôi... làm..."

Trong nháy mắt khi ngón tay Tiêu Nham chạm vào cổ tay đối phương, cậu hối hận rồi.

Hein có thể sẽ vặn ngược cổ tay cậu ra hay không, cậu có thể một lần nữa trật khớp hay không?

Nhưng đối phương chỉ là buông lỏng tay ra.

Tiêu Nham lúc này mới phát hiện, trong tay đối phương chính là "Thức nhận", thành quả nghiên cứu công nghệ Nano của quân bộ, "Thức nhận" khi lau lên mũi kiếm sẽ dùng vật liệu Nano bổ sung vào các khe rảnh trên thân kiếm, khiến lưỡi kiếm càng thêm sắc bén. Đương nhiên, vật như vậy giá trị chế tạo cũng cao đến líu lưỡi.

Mà Hein lại dùng nó lau máu mũi cho Tiêu Nham...

"Ngửa đầu lên." Thanh âm thanh lãnh mà ngắn gọn truyền vào tai Tiêu Nham, lại khó hiểu có vài phần độ ấm.

Tiêu Nham nâng cằm lên, mũi đau dữ dội, lúc này tốt rồi, một lúc nữa mũi khẳng định sẽ sưng lên, ngay cả cửa cậu cũng không cần ra nữa rồi, vốn đã hẹn trước với mấy người bạn cùng học đi quán Bar, cậu lúc này xuất hiện chỉ sợ sẽ bị mọi người cười nhạo thành "Tuần lộc mũi đỏ của lễ Giáng Sinh".

Ngẩng đầu trong chốc lát, cổ có chút mỏi, Tiêu Nham cúi đầu, không nghĩ tới máu mũi lại chảy ra, nhanh chóng dùng "Thức nhận" đè lại. Lần thứ hai đối diện ánh mắt của Hein, trong lòng Tiêu Nham một trận chấn động.

Cậu không ngờ đối phương cư nhiên vẫn còn ở đây, trong lúc nhất thời căn bản không biết nên nói gì.

Mi mắt Hein cụp xuống, vĩnh viễn không để cho kẻ khác phát hiện tâm tình của mình, chẳng qua nét lãnh đạm và lạnh lùng ngày thường vào thời khắc này bị nét nhu hòa mơ hồ bao phủ, Tiêu Nham không biết có phải bởi vì nguyên nhân ánh mắt của mình có chút chua xót hay không. Bàn tay Hein tiến tới, Tiêu Nham có một loại xúc động muốn lui về phía sau, ngón tay của đối phương lướt qua vành tai cậu, nâng gáy cậu lên, lần thứ hai nhẹ nhàng nâng cằm cậu ngẩng lên, ngay tại lúc này, cậu không còn cảm thấy cổ khó chịu nữa, ở góc độ kia, cậu không nhìn thấy ánh mắt Hein, chỉ biết ngón tay đối phương đang chạm vào môi dưới của mình.

Đụng chạm như vậy, khiến Tiêu Nham theo bản năng co rụt vai lại, bờ môi của cậu bị đẩy ra, hô hấp của Tiêu Nham nghẹn lại trong cổ họng, trong lòng cậu không ngừng phỏng đoán, đến tột cùng Hein muốn làm cái gì.

Cậu cảm giác có một loại khí tức dọc thôi khóe môi cậu tiến vào khoang miệng, tiến nhập vào ngũ tạng lục phủ của cậu, chiếm cứ toàn bộ cơ thể cậu. Thân thể chấn động, Tiêu Nham biết Hein đang tiến về phía mình.

Cậu quả thật khó mà tin được, đối phương cư nhiên chủ động tiếp cận mình.

Trong nháy mắt khi đầu lưỡi ấm áp chạm vào môi trên của Tiêu Nham, cậu cho rằng mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển. Mà khi thứ mềm mại kia lướt qua môi răng nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi cậu, trái tim Tiêu Nham không ngừng đập kinh hoàng, máu liên tục sôi trào, trong đầu một mãnh hỗn loạn, toàn bộ cảm quan đều tập trung vào nơi hai người chạm nhau, cậu mất đi tất cả không chế, muốn từ nơi đó của đối phương đạt được càng nhiều càng nhiều hơn!

Theo bản năng cậu vươn đầu lưỡi ra, đối phương lại cực kỳ nhanh chóng rút lui, Tiêu Nham không thể khống chế bản thân mà hôn đuổi theo, đối phương lại mãnh liệt kiềm giữ gáy cậu, ngăn cản cậu tiếp tục tiến đến gần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!