Chương 11: Cường đại

Cháu, cháu... Sư nhân Đồng Tam khó tin nhìn bộ xương ma thú to lớn còn sót lại kia,

"Tuyết Ưng, có phải cháu cắt hết thịt ma thú ra rồi giấu đi, giấu đi nơi nào?"

Nói rồi Sư nhân Đồng Tam bắt đầu nhìn khắp phòng ăn, thậm chí còn quỳ trên mặt đất xem phía dưới bàn ăn, dưới tủ.

"Đồng thúc, cháu thật sự ăn hết."

Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ nói.

"Cháu ăn hết? Hơn vạn cân thịt, người bé tí như thế, cháu ăn hết được?" Đồng Tam trừng lớn con mắt sư tử của hắn,

"Cháu bảo ta tin làm sao được? Đừng nói là cháu, cho dù là kỵ sĩ Xưng Hào cũng không ăn hết hơn vạn cân thịt trong một bữa đi."

Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ.

Cũng là do lần này hắn nhảy vọt cấp độ sinh mệnh mỗi một tế bào đều vô cùng thiếu năng lượng, vì thế mới cần ăn nhiều như vậy, sau đó lại để cho mình ăn như thế nữa thì chính mình cũng ăn không nổi.

Đồng thúc, chú xem.

Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy một khay bạc bên cạnh, bỗng nhiên lấy hai tay ép một chút, khay bạc nhanh chóng bị ép xuống, hai tay dùng sức hợp hai lần, một quả cầu kim loại bằng bạc liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Chuyện này... Đồng Tam trố mắt ngoác mồm.

Tay phải Đông Bá Tuyết Ưng cầm lấy quả cầu kim loại, lại hơi dùng sức, chỉ thấy bạc chậm rãi chảy ra từ kẽ ngón tay.

Theo hai tay Đông Bá Tuyết Ưng hợp lại, xoa lấy mấy lần, lại đã biến thành một chiếc gậy kim loại bằng bạc!

"Làm sao mà cháu làm được như thế chứ?"

Đồng Tam không thể tin được, hắn cùng Tông Lăng đều không làm được, để hắn dùng sức, hắn là có thể một tay bóp nát khay bạc, cũng có thể đem quả cầu kim loại nắm biến hình, nhưng làm như Đông Bá Tuyết Ưng đem quả cầu kim loại nắm từ khe hở chảy ra, thậm chí hai tay xoa xoa một cái... Liền xoa thành một chiếc gậy kim loại, cũng quá biến thái.

"Cháu nói rồi, xác thực cháu ăn hết thịt con ma thú kia." Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ nói,

"Lần này Đồng thúc tin tưởng chứ?"

"Tin tưởng tin tưởng, cháu hiện nói cái gì ta đều tin, đến cùng xảy ra chuyện gì, làm sao cháu lập tức trở nên mạnh như vậy? Điều này, căn bản... Ta nghĩ không thông a."

Đồng Tam lơ ngơ, thực lực này tăng lên là từng bước một, làm từng bước, từ kỵ sĩ Nhân giai đến kỵ sĩ Địa giai, từ kỵ sĩ Địa giai đến Thiên giai, từ Thiên giai đến cấp Lưu Tinh.

"Cháu ngay cả đấu khí đều không luyện được, liền kỵ sĩ Nhân giai đều không phải, làm sao lại?" Đồng Tam khó có thể lý giải được.

"Hiện tại đã đúng rồi!"

Đông Bá Tuyết Ưng đứng dậy,

"Đồng thúc, chú chờ cháu một lúc."

Nói đoạn ngay ở bên trong phòng ăn rộng rãi, Đông Bá Tuyết Ưng bắt đầu luyện quyền pháp, một chiêu một thức, như nước chảy mây trôi, sức mạnh ở toàn thân gồ lên, sức mạnh trong thiên địa cũng không ngừng tràn vào trong cơ thể, mọi nơi bắp thịt ở trong thân thể bắt đầu sinh sôi ra một luồng sức mạnh thần kỳ đến, đây chính là... Đấu khí!

Kỳ thực trước khi ăn hết toàn bộ thịt ma thú, bên trong thân thể đã bắt đầu sinh sôi ra một ít đấu khí.

Ào ào rào ~~~ theo Đông Bá Tuyết Ưng luyện ( Hỏa Diễm Tam Đoạn Pháp), đấu khí trong cơ thể càng ngày càng nhiều, ở trong bắp thịt gân cốt cũng bắt đầu xuất hiện đấu khí, bên trong da gân mô đều có đấu khí, sức mạnh thần bí trong trời đất không ngừng rót vào, không ngừng bị chuyển hóa thành đấu khí... Thân thể lại như động không đáy, sức mạnh trong thiên địa không ngừng bị thu nạp.

Một lần lại một lần vận chuyển đấu khí pháp môn.

Đồng Tam vừa mới bắt đầu còn cảm thấy hồ đồ khiếp sợ bất an nghi hoặc, nhưng qua một canh giờ, hắn cũng dần dần tỉnh táo lại, nhưng qua hai canh giờ, hắn bắt đầu có hơi bất đắc dĩ.

"Làm sao còn đang luyện?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!