Chương 48: Vẫn chỉ một kiếm

Thời gian một nén nhang rất nhanh qua đi, lão giả tuyên bố vòng thứ ba chiến đấu bắt đầu, sự nhiệt tình của mọi người lập tức lại được thiêu đốt.

Mười người còn lại thì có sáu người là Linh Vũ cảnh giới, thực lực Đoạt Mệnh cũng không tầm thường, chỉ có ba người không được chú ý lắm, bởi vậy, vô luận chiến như thế nào thì cường cường quyết đấu là không thể tránh khỏi.

Cuối cùng, có hai cuộc chiến đấu khiến người ta đặc biệt chú ý, một trận là Linh Vũ cảnh cường giả đối đầu, đó là Thu Lam đối chiến Lâm Hồng, mà một trận đấu hấp dẫn khác nữa, đó là Cổ Viêm đối chiến Đoạt Mệnh.

Về phần ba cuộc chiến đấu khác, không có bất kỳ ý nghĩa gì, đoán chừng Nạp Lan Phượng, Lâm Thiên cùng với Văn Giang ba người có thể trực tiếp thăng cấp.

Sự thật cùng với người dự đoán không khác bao nhiêu, đối thủ của Nạp Lan Phượng cùng Lâm Thiên trực tiếp chịu thua. Đối thủ của Văn Giang là Phong Càn, tuy sử dụng toàn lực nhưng Phong Càn vẫn như cũ bại trong vòng ba chiêu, hơn nữa Văn Giang không dùng toàn lực, chênh lệch giữa Linh Vũ cảnh cùng Khí Vũ cảnh là không thể bù đắp.

Chủ chiến đài lúc này là Thu Lam đối chiến Lâm Hồng, bọn họ là nhân vật chính vòng chiến đấu này.

Trên Bắc chiến đài, ánh mắt Cổ Viêm lạnh như băng dừng lại trên người Lâm Phong, sát khí phóng thích ra bên ngoài cơ thể.

Thật đúng là khéo a, y nhưng lại thực sự đụng phải Lâm Phong, chỉ cần Lâm Phong dám chiến, y nhất định sẽ giết Lâm Phong để trả thù cho Cổ Thanh.

-Nếu ngươi không dám chiến... thì cút xuống đi, không cần quăng thể diện của võ giả.

Mặt Cổ Viêm lộ vẻ trào phúng, lời nói chói tai.

Lâm Phong vẫn bình tĩnh đứng ở đó, đạm mạc nói:

-Ngươi không cần kích ta, ta sẽ cho ngươi cơ hội báo thù.

-Hắc hắc!

Cổ Viêm nghe được Lâm Phong nói thì âm trầm cười, y thật là đang muốn kích Lâm Phong để cho Lâm Phong đánh với y một trận, thế nhưng không nghĩ tới Lâm Phong đã nhận ra mà vẫn muốn chiến.

-Đồ ngu muội, ta sẽ cho ngươi hiểu được cái gì gọi là Linh Vũ cảnh giới, chênh lệch là không thể bù đắp. Trong lòng Cổ Viêm cười lạnh, thậm chí không có phóng thích Vũ Hồn để làm Lâm Phong kinh sợ mà không dám tái chiến.

Nhấc chân lên, Cổ Viêm đi hướng Lâm Phong.

Ở khoảng cách chỉ còn cách Lâm Phong mười bước là lúc, y vung Phích Lịch Chưởng phá không đánh ra, từng đạo chưởng ấn thực chất phô thiên cái địa công kích Lâm Phong.

Chỉ thấy Lâm Phong giờ khắc này đã bị vô tận chưởng ấn bao trùm, nhìn từ phương hướng Cổ Viêm thậm chí còn không thấy Lâm Phong.

-Dám đụng đến người Cổ gia ta, là ngươi tự mình tìm chết. Cổ Viêm lúc này mới hét to, mang theo chưởng ấn lớn ngất trời oanh hướng Lâm Phong, cho dù Lâm Phong có chịu được chưởng ấn kia thì y sẽ bồi thêm một kích này, vẫn như trước lấy mạng Lâm Phong.

Nếu đã động thủ thì y không cho phép Lâm Phong còn sống, nếu không Cổ gia y mất đi một thiên tài, mặt mũi để vào đâu.

Chưởng ấn ùn ùn kéo đến, mắt thấy sẽ dừng ở trên người Lâm Phong, khóe miệng Cổ Viêm lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

Nhưng mà vào thời khắc này, kiếm quang rực rỡ như trước lóe ra, chưởng ấn đầy trời trực tiếp vỡ nát, xuất hiện một vết rách thật dài, giống như tùy thời có thể bị vỡ vụn.

-Chết! Cổ Viêm bất vi sở động, hét lớn một tiếng, một chưởng cương mãnh bá đạp trực tiếp trùm lên phía trên chưởng ấn đã mau vỡ nát, sức mạnh có thể dời núi lấp biển đánh tới, một kích này, đủ để tiêu diệt toàn bộ người có tu vi Khí Vũ cảnh.

-Chưa chắc.

-Ầm ầm ầm.

Thanh âm bình tĩnh mà lạnh lùng truyền đến, một đạo kiếm khí vô cùng bá đạo xé rách tất cả, trong khoảnh khắc chưởng ấn sụp đổ văng tung tóe, hóa thành vô số mảnh nhỏ, theo gió mà bay, chỉ cần một đạo kiếm quang, muốn cùng thiên địa tranh phong.

-Linh Vũ cảnh giới.

Sắc mặt Cổ Viêm trắng bệch, như thế nào y cũng không có nghĩ tới Lâm Phong sẽ che giấu thực lực.

Kiếm quang lạnh như băng xơ xác tiêu điều, kiếm cương lạnh thấu xương mang theo khí tức hủy diệt, phá hủy tất cả mọi thứ ngăn cản.

Kiếm giả, vô kiên bất tồi, không chỗ nào không thể diệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!