Lâm Phong mơ một
giấc mơ thật dài. Trong mơ, hồn phách của hắn rời khỏi thân thể, phiêu
bạt trong bóng đêm, sau đó cho dù bay xa như thế nào, thủy chung linh
hồn hắn cũng không thể thoát khỏi mảnh hắc ám vô tận này.
Đây là một thế giới hắc ám, thế giới không có bất kỳ một sức sống nào.
Lâm Phong không biết linh hồn mình phiêu bạt bao lâu, một điểm ánh sáng
đột ngột hiện ra trước mắt, trong bóng đêm này, đó là điểm ánh sáng duy
nhất mang theo sắc màu lộng lẫy, lượn quanh mà lên, rực rỡ mà huyết lệ.
- Thật mộng ảo!
Lâm Phong hướng tới gần điểm ánh sáng này, ánh sáng càng ngày càng rực
rỡ. Hắn phát hiện, màn ánh sáng xoáy vòng xung quanh vậy mà kéo dài đến
rất xa, không thể với tới, ở phía trên màn sáng xoáy vòng kia, phảng
phất như có một quyển Thiên Thư rực rỡ lẳng lặng trôi nổi tại kia, mang
theo phong cách cổ xưa, dường như đã tồn tại từ rất lâu vậy.
Lúc Lâm Phong nhìn về quyển Thiên Thư rực rỡ này, ánh sáng chói mắt lần
nữa nở rộ, chỉ thấy Thiên Thư này lại chậm rãi mở ra, tiếp theo, vô tận
ký tự đánh về phía Lâm Phong.
-Rầm!
Trong nháy mắt đầu óc hắn nổ tung, Lâm Phong trực tiếp ngồi dậy từ trên
mặt đất, đêm mưa rả rích vẫn như cũ rơi xuống, một mảnh thiên địa hôn
ám, nơi đó có ánh sáng lóa mắt, lại càng không phải nói đến Thiên Thư
rực rỡ kia.
-Phùù, phùù…
Trong miệng Lâm Phong phát ra thật mạnh tiếng hít thở, thân thể vẫn nhè nhẹ run rẩy, hoàn hảo, hắn còn sống.
Vừa rồi ở chỗ đau xé rách này, gần như hắn tưởng mình muốn chết rồi, sự
đau đớn này, căn bản không phải con người có thể chịu được.
-Những người khác lúc thức thức tỉnh bản mạng Vũ Hồn cũng phải chịu loại này đau đớn sao?
Đồng tử Lâm Phong thâm thúy nhìn màn đêm, lộ ra một tia thần sắc hoài
nghi. Hắn biết thiên phú của mình cũng không phải là mạnh mẽ nhưng hắn
vẫn đối với mình khá tự tin. Nếu người khác có thể thừa nhận được bản
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!