Lâm Phong nói xong, toàn bộ diễn võ trường đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Lâm Phong, chủ động khiêu chiến Lâm Vân?
Ngay cả Lâm Hải cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn con trai mình. Các vị
trưởng lão đang định rời đi thì lúc này lại ngồi xuống, có phần hưng trí nhìn Lâm Phong.
Mà Lâm Hạo Nhiên thì lại cười đầy lạnh lẽo, giờ phút này trong lòng y
đang nén một cơn tức, không ngờ tên phế vật này lại chủ động khiêu chiến Lâm Vân con trai y.
- Lâm Vân, đồng ý đi.
Lâm Hạo Nhiên nhìn Lâm Vân, đưa tới một ánh mắt đầy thâm ý.
Lâm Vân nhìn Lâm Phong, gã cảm thấy mình bị nhục nhã. Trong đám con cháu gia tộc thì thiên phú của gã chỉ có thể coi là bình thường, gã chỉ có
thể tìm lại được sự kiêu ngạo của mình chỉ khi ở trước mặt Lâm Phong,
bởi vậy mỗi lần thấy Lâm Phong gã đều vui vẻ trào phúng hai ba câu.
Nhưng giờ chính tên phế vật Lâm Phong này lại nói muốn khiến chiến gã,
không thể nghi ngờ là khiến gã chẳng còn mặt mũi nào nữa.
- Nếu ngươi có thể tiếp được ba chiêu của ta, ta không ra tay nữa.
Lâm Vân bước ra, gã muốn dùng thủ đoạn tàn khốc nhất để đánh bại Lâm
Phong, làm cho Lâm Phong hiểu được mình rác rưởi đến thế nào.
- Ngươi có thể tiếp được một quyền của ta thì coi như ta thua.
Lâm Phong lắc đầu, nhàn nhạt nói một câu. Loại ngữ khí lạnh nhạt này
khiến sắc mặt Lâm Vân lập tức âm trầm hẳn, giống như thể gã thật sự
chẳng thể đỡ nổi một quyền của Lâm Phong.
Đám người xung quanh cũng ngạc nhiên, không biết nói gì nhìn Lâm Phong.
Kẻ này tám phần là hỏng đầu rồi, lại dám nói lời ngông cuồng đến thế.
- Phế vật dù có nói ra lời hay ho thế nào thì hắn vẫn chỉ là tên phế
vật, thích dùng võ mồm, cũng chỉ loại phế vật như ngươi mới làm.
Lâm Vân cười nhạo.
Lâm Phong cười, hắn võ mồm lợi hại? Hình như hắn chỉ nói có một câu.
- Ta ra tay đây.
Lâm Phong không muốn nói nhiều với đối phương, vừa dứt lời thì thân thể
hắn đã hướng ra đằng trước, chầm chậm giơ tay lên, lập tức vung đến Lâm
Vân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!