- Ngươi dám giết ta?
Vẻ mặt Lâm Thiên rét lạnh như băng.
- Không dám?
Lâm Hải cười lạnh, sát ý càng đậm.
- Lâm Hải, ngươi biết ngươi đang làm gì không?
Lâm Bá Đạo cùng mấy tên trưởng lão biến sắc, lên tiếng quát mắng.
- Đừng có phóng rắm, hôm nay, kẻ nào cản ta, ta giết kẻ đó.
Lâm Hải lạnh mắt đảo qua đám người phía trên, lạnh lẽo vô cùng.
- Phải không?
Đại trưởng lão đột nhiên cười lạnh:
- Lâm Hải, ngươi cho rằng, người giết được người nào?
Lâm Hải thấy nụ cười gian trá của Đại trưởng lão, tròng mắt híp lại, ngay sau đó liền nghe được một giọng nói ta xa truyền tới.
- Lâm Hải, ngươi quá càn rỡ rồi.
Lời vừa ra, từ một vị trí trong Lâm gia, một luồng khí thế mênh mông phóng ra, liền ngay sau đó, mọi người nhìn thấy một bóng người lao lên không trung, bước một bước, kéo dài ngàn mét, đi thẳng tới đỉnh đầu của mọi người, sau đó hạ xuống chiến đài.
Người này là một lão giả, ánh mắt thâm thúy, lông mày đen như mực, thân hình cao lớn, vậy mà có vài phần tương tự với đám người Lâm Bá Đạo.
- Thái Thượng trưởng lão.
Lâm Hải gọi nhỏ một tiếng, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười, nụ cười mang theo vài phần bi thương, người này là thúc phụ của ông, Thái Thượng trưởng lão Lâm gia – Lâm Duệ.
Bình thường Lâm Duệ chỉ tu luyện, không hỏi qua công việc trong Lâm gia, sự vụ của Lâm gia đều có tộc trưởng cùng trưởng lão xử lý, không nghĩ tới, lần này thế mà Lâm Duệ lại chạy ra.
- Thái Thượng trưởng lão, thật là mạnh.
Đệ tử Lâm gia âm thầm run rẩy, ngang trời mà ra, sân vắng lững thững, muốn được vậy phải cần khinh công thân pháp mạnh mẽ nhường nào.
Lâm Phong cũng nhìn Lâm Duệ, trong trí nhớ của hắn chỉ gặp Lâm Duệ hai lần, vị Thái Thượng trưởng lão này rất ít khi xuất hiện.
- Thái Thượng trưởng lão, trong lòng vị tộc trưởng Lâm Hải này căn bản không có Lâm gia, giết oan Thất trưởng lão, giờ phút này lại muốn giết Lâm Thiên, thiên tài Lâm gia ta, thậm chí còn uy hiếp chúng ta, mời Thái Thượng trưởng lão trị tội Lâm Hải.
Đại trưởng lão mở miệng nói, giống như tất cả sai lầm đều nằm trên người Lâm Hải.
- Lâm Hải, ngươi cười cái gì?
Lâm Duệ vẫn đạm mạc, hỏi.
- Ta cười gì, khó trách bọn chúng không kiêng nể gì như vậy, thì ra là có Thái thượng trưởng lão làmchỗ dựa.
Lời nói Lâm Hải mang theo kim châm.
- Láo xược, ngươi dám nói chuyện với ta như thế.
Lâm Duệ quát lạnh một tiếng, hàn quang trong con ngươi lộ ra.
- Thúc phụ, ta là chủ của Lâm gia, dù cho ngươi có thân phận là Thái Thượng trưởng lão, nhưng hình như cũng không có quyền hỏi ta làm thế nào chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!