Lâm Hải cùng Lâm Phong đi về phía chủ vị trên đài cao. Ở bên kia, Lâm Bá Đạo, đại trưởng lão, Lâm Hạo Nhiên, còn có đám người Lâm Thiên đang ngồi đó, cao cao tại thượng như là chủ nhân Lâm gia.
Thấy hai người Lâm Hải đi tới, đại trưởng lão Lâm Chấn đứng dậy, cao giọng nói:
- Vậy mà đến rồi, họp hàng năm chuẩn bị bắt đầu.
Vừa nghe được lời Lâm Chấn, Lâm Hải liền dừng bước, chỉ đứng ngó chừng Lâm Chấn, làm cho đám người đều khựng lại, không biết Lâm Hải muốn làm gì.
- Lâm Hải, ngươi đang làm gì vậy?
Lâm Chấn thấy Lâm Hải dừng lại liền hỏi.
- Hừ, Lâm Chấn, ta hỏi ông, Lâm gia bây giờ, ai là gia chủ?
Lâm Hải lạnh lùng nói.
Ánh mắt đại trưởng lão Lâm Chấn ngưng lại, sắc mặt khó coi, nhưng vẫn trả lời:
- Đương nhiên là Lâm Hải ngươi.
- Vậy ta hỏi ông, họp hàng năm của Lâm gia, có phải là đại sự hạng nhất không?
Ánh mắt Lâm Hải vẫn nhìn thẳng vào Lâm Chấn, tiếp tục hỏi.
- Dĩ nhiên, họp hàng năm của Lâm gia đều thời khắc trọng yếu nhất của Lâm gia.
- Rất tốt, ta lại hỏi ông, đại sự hạng nhất của Lâm gia, do ai chủ trì?
Nghe được lời này của Lâm Hải, sắc mắt Lâm Chấn hoàn toàn âm trầm, hiển nhiên lão đã hiểu ý tứ của Lâm Hải.
- Đại sự Lâm gia ta, do gia chủ chủ trì.
- Đã như vậy, Lâm Chấn, ta muốn hỏi ông một câu, ông ở đó làm gì, trong mắt ông còn có gia chủ ta sao?
Lâm Hải lạnh như băng nói. Lâm Chấn cùng cấu kết với Lâm Bá Đạo đã không còn là bí mật gì, cơ hồ mọi người trong Lâm gia đều biết, hôm nay Lâm Chấn càng ngày càng không kiêng kỵ.
- Ha hả, Nhị thúc, chính ngươi tới chậm, đại trưởng lão thay ngươi chấp sự, có gì không thể, Nhị thúc cũng quá không độ lượng rồi.
Lâm Thiên không nhanh không chậm nói.
- Câm mồm!
Lâm Hải quát lớn một tiếng:
- Trưởng bối nói chuyện, đến phiên ngươi xen mồm ư? Lâm Bá Đạo, quản con gái ngươi cho tốt, dạy dỗ kiểu gì vậy?
Lâm Thiên khựng người, trong lòng thầm mắng, người này biết không giữ được vị trí gia chủ nên bắt đầu nổi điên sao.
- Vốn so với đứa con phế vật của ngươi thì mạnh hơn nhiều.
Lâm Bá Đạo nhìn chằm chằm Lâm Phong, cười lạnh một tiếng. Hôm nay, Lâm Thiên ở Lâm gia phong quang đến bực nào, há lại để cho Lâm Hải chửi rủa.
- Chú ý lời nói của ngươi, một gia chủ Lâm gia nho nhỏ, ở trong mắt Hạo Nguyệt Tông ta liền giống như con kiến hôi mà thôi.
Một cô gái bên cạnh Lâm Thiên cười lạnh nói.
Trên người ả này mặc hoa phục, khuôn mặt luôn mang theo một luồng khắc bạc, cũng giống như Lâm Thiên, là đệ tử nội môn của Hạo Nguyệt tông, ả sao có thể để mắt đến một cái Lâm gia.
- Hạo Nguyệt tông ngươi rất giỏi sao, sao lại vẫn ngồi ở trong Lâm gia ta. Cha ta chủ nhân Lâm gia, hình như không có mời ngươi mà, chẳng lẽ ngươi từ nhỏ đã có da mặt dày thế sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!