Lâm gia ở Thành Dương Châu, trong một gian phòng bình thường mà sạch sẽ, Lâm Hải đang ngẩn người với một bức họa.
Người được vẽ trong bức họa đó là một người con gái, một cô gái cực kỳ
xinh đẹp, đôi mắt như làn thu thủy mang theo vẻ linh động. Điều khiến
người ta kinh ngạc này là trên người nàng còn có một con yêu thú, đang
phủ phục trên bờ vai nàng. Con yêu thú này giống rắn mà không phải rắn,
dường như có vài phần giống Thần long, cực kỳ kỳ quái, chỉ cần liếc mắt
qua là khó có thể quên được.
- Mộng Hà, Tiểu Phong trưởng thành rồi! Thằng bé kế thừa Vũ Hồn của
nàng, có lẽ giờ nó còn chưa biết Vũ Hồn này là như nào, nhưng đến khi nó tiến hành Vũ Hồn bản mệnh thức tỉnh thì sẽ biết là mẹ của nó truyền cho nó thiên phú mạnh cỡ nào.
- Khi Vũ Hồn rác rưởi trở thành Vũ Hồn song sinh không gì sánh bằng, sẽ mang đến chấn động mạnh thế nào đây.
Lâm Hải đứng trước bức tranh thì thào tự nói, trong ánh mắt mang theo tình yêu sâu sắc.
- Có lẽ bọn họ đã quên hết, nhưng ta chưa từng quên, khi Vũ Hồn của Tiểu Phong tiến hành bản mệnh thức tỉnh, ta sẽ nói cho nó biết tất cả. Rồi
sẽ có một ngày, ta sẽ để nó bước vào Hoàng thành.
Anh mắt Lâm Hải lộ ra vẻ chấp nhất mãnh liệt, ông cũng từng do dự, nếu
Lâm Phong vẫn yếu đuối như trước thì ông sẽ để cho Lâm Phong làm một
người bình thường sống cả đời. Nhưng nay, ông thấy được hi vọng từ người Lâm Phong, ông tin rằng bằng chấp niệm hiện lên trong ánh mắt của Lâm
Phong, hắn nhất định có thể tiến hành bản mệnh thức tỉnh cho Vũ Hồn của
mình.
Lâm Phong đương nhiên không biết chuyện của mẫu thân hắn, trí nhớ mà hắn kế thừa không có bất kỳ thông tin nào về mẫu thân. Lâm Hải chưa bao giờ nói cho hắn nên hắn lại càng không biết con rắn nhỏ kia là Vũ Hồn gì.
Phế đi tu vi của Lâm Hằng, Lâm Phong chợt thấy thoải mái kỳ lạ, giống
như nút thắt trong lòng đã được cởi ra, có lẽ đây là vì chấp niệm mà
Lâm Phong trước kia để lại đã biến mất, dù sao thì Lâm Phong trước
kia đã bị Lâm Hằng giết chết.
Không vội rời đi, Lâm Phong chuẩn bị rèn luyện một phen trong Phong Vân
hạp này. Phàm là người vào Phong Vân hạp đều là vì chiến đấu, cho dù hắn không chủ động đi chọc người khác thì cũng sẽ có người tới tìm hắn.
- Là ngươi.
Nghĩ đến đây, một giọng nói lạnh lùng lập tức truyền đến. Lâm Phong nhìn lại theo tiếng thì thấy được một dáng người uyển chuyển thướt tha, tuy
không nhìn được dung nhan nhưng chỉ riêng dáng người đó đã khiến cho
người ta mê mẩn.
Lâm Phong hơi nghi hoặc, người này đeo mặt nạ nên hắn không nhìn thấy
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!