Cửu Tiêu đại lục, võ đạo vi tôn, võ giả nhỏ yếu có hàng nghìn, sức lực nghìn cân
đánh vỡ bia đá; mà võ giả hùng mạnh có thể chém đứt dòng sông, bổ ra núi lớn; cũng có võ đạo hoàng giả thông thiên triệt địa, ngao du thái hư.
Võ đạo, quyết định vận mệnh, quyết định sinh tử; kẻ yếu, bị người ức hiếp; kẻ mạnh, nhìn xuống thiên hạ.
Vũ Hồn, thiên phú bẩm sinh của người ở Cửu Tiêu đại lục, là hồn phách
của võ giả, có thể nói thành tựu của võ giả có quan hệ mật thiết với Vũ
Hồn của kẻ đó.
Vũ Hồn có vô số chủng loại, có Vũ Hồn tự nhiên như hỏa diễm, băng phách, lôi điện, phong...; có Vũ Hồn vũ khí như đao, thương, kiếm, kích; có Vũ Hồn thú như Bạch Hổ, Cuồng Tê, Bạo Vượn, Long Xà; đương nhiên còn có Vũ Hồn dị chủng hùng mạnh tỷ như Cuồng Hóa Vũ Hồn, Bất Tử Vũ Hồn.
Vũ Hồn
có thể tùy theo thực lực võ giả tăng lên không ngừng mà tiến hóa mạnh mẽ hơn.....
Thành Dương Châu, phủ đệ Lâm gia.
Lâm Phong mở mắt, nhìn chằm chằm gian phòng thơm mát với màu sắc cổ xưa
trước mắt này, gian phòng xa lạ mà quen thuộc, vẻ chua xót hiện lên trên khuôn mặt.
- Vậy là đại nạn không chết rồi!
Lâm Phong thầm nhủ một tiếng, nhất thời chua xót hòa thành hư không, khóe miệng giương lên chút tươi cười.
Đúng vậy, Lâm Phong là người xuyên không.
Hắn vốn là một gã sinh viên
năm bốn ở thành phố Giang Nam nước Trung Quốc thuộc Trái Đất, bởi vì tai nạn xe cộ mà hắn đã xuyên đến Cửu Tiêu đại lục này, nhập vào người một
tên con cháu gia tộc có cùng tên với Lâm Phong hơi buồn bực, nhưng không phải vì xuyên qua. Ở trên Trái Đất, hắn là một kẻ mồ côi, được ông nội
một tay nuôi lớn.
Vì mệt nhọc quá độ nên khi thấy tờ giấy báo hắn trúng
tuyển đại học, ông đã yên tâm nhắm mắt, để lại một khoản tiền mấy vạn tệ khá lớn gửi ngân hàng để Lâm Phong học đại học.
Chính vì để lại khoản
này cho Lâm Phong mà ông đã trễ nải bệnh tình của mình.
Lâm Phong vẫn luôn cố gắng, hắn vừa học vừa làm, hàng năm cầm lấy học
bổng cao nhất. Hắn muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân để thay đổi vận
mệnh của mình và hoàn thành tâm nguyện của ông nội, nhưng Lâm Phong dần
hiểu được, ở cái thời đại liều mạng kia, cố gắng chẳng có nghĩa là thành công.
Khi thực tập ở năm thứ bốn, đơn vị có tổ chức tiệc rượu ở khách sạn.
Trên tiệc rượu, một tên sinh viên nhà giàu chuốc say cô bạn cùng thực
tập với gã rồi người của đơn vị ngầm hiểu ý bỏ đi. Lâm Phong đương nhiên biết chuyện gì sẽ phải xảy ra, cho nên hắn đã ngăn cản.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!