Sau khi rửa sạch sẽ vết máu màu vàng ở hiện trường, Lý Vân mới trở lại phòng làm việc bên cạnh. Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn không có nghe Lý Vân phân phó đã chạy ra chăm sóc cha mình.
Cho dù Lý Vân đã nói là không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn cứ lo sợ không thôi.
- Tớ tới chăm sóc cha tớ…Dù sao cũng đã sóng yên biển lặng…!
Nhâm Hiểu Nguyệt rất sợ Lý Vân nói nàng, nên giành giải thích trước.
Lý Vân không nói chuyện, đi về hướng máy đun nước, tự tay đun 1 cốc nước sôi, lập tức đi tới trước mặt Nhâm Cường. Nhìn Nhâm Cường sắc mặt tái nhợt, hắn nói:
- Quỷ vật đã bị xua tan, bất quá độc thủ phía sau màn không thể nào tìm được, sau này ông nên cẩn thận 1 chút.
Nhâm Hiểu Nguyệt tiện tay bưng cho Lý Vân 1 cốc nước để trên bàn, chép miệng vài cái, lông mày cau lại, đôi mắt to mỹ lệ nghiêm túc nhìn Lý Vân. Nhâm Hiểu Nguyệt lý lẽ hùng hồn nói:
- Cậu đã lấy tiền, thay người trừ hại, chuyện này cậu phải phụ trách đến cùng. Rốt cục là ai mướn quỷ hại cha của tớ, cậu tất nhiên phải điều tra rõ ràng.
Lý Vân lắc đầu, không để ý Nhâm Hiểu Nguyệt, đưa mắt nhìn sang phía Nhâm Cường, nói:
- Xin lỗi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, sự tình kế tiếp ta đành bất lực. Đối phương lại cùng hung thủ liên lạc trên internet, phương diện này ta không am hiểu. Bất quá ta biết hắn sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì, ông nên cẩn thận 1 chút thì hơn. Nếu như đối phương còn dùng quỷ vật tới tập kích ông, ta sẽ chịu trách nhiệm, bất quá giá cả sẽ khác. Còn hiện giờ ông an toàn.
- Cảm ơn!
Nhâm Cường chân thành nói.
Lưu lại những lời này, không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Nhâm Hiểu Nguyệt, Lý Vân rời khỏi tập đoàn Minh Châu.
…
…
Nửa đêm sóng gió đã qua, Lý Vân khôi phục lại sinh hoạt bình dị của mình. Liên tiếp vài ngày sau đó, chỗ Nhâm Cường không còn xuất hiện bất kỳ điều gì dị thường nào. Lão hòa thượng mấy ngày này cũng không có quay trở lại tìm hắn. Yêu quái Tần đẹp trai cũng không còn tin tức.
Lý Vân mỗi ngày trừ đi học ra chính là ăn xong lại ngủ.
Nhâm Hiểu Nguyệt mấy ngày nay ở trong trường học luôn luôn im lặng chăm chú nhìn Lý Vân, vẻ mặt trong vẫn lạnh lùng như trước. Bất quá nhìn ra được, từ sau sự tình đêm hôm đó, thái độ của lớp trưởng đối với Lý Vân xuất hiện ít biến hóa. Chí ít, nàng đã ý thức được, hắn thực sự có chút bản lĩnh.
Đáng tiếc chính là cứ mỗi đêm, nàng ngoại trừ nghe được 1 ít động tĩnh bên ngoài ra, cũng không thấy quỷ vật chân chính nữa. Đến giờ nghĩ lại Nhâm Hiểu Nguyệt vẫn lấy làm tiếc.
Buổi chiều sau khi tan học, Nhâm Hiểu Nguyệt thấy Lý Vân về nhà 1 mình liền cả gan đuổi theo:
- Tớ có thể nói chuyện với cậu được không?
- Tùy ý!
Lý Vân nhàn nhạt nói.
Đúng lúc này, hai người đâm đầu vào một tên đẹp trai mặc áo đen đi đối diện. Đi gần tới Lý Vân, hắn nhìn Nhâm Hiểu Nguyệt, lại nhìn Lý Vân, đối với Nhâm Hiểu Nguyệt nói:
- Cô là bạn gái của Lý Vân à, ta là Tần đẹp trai, là Yêu tộc.
- Yêu tộc?
Nghe Tần đẹp trai tự giới thiệu, Nhâm Hiểu Nguyệt nhất thời sửng sốt. Có chút kinh hãi, 56 dân tộc, tựa hồ không có dân tộc loại này nha!
Bởi vì trong lòng kinh ngạc, nàng thậm chí không có để ý Tần đẹp trai nói nàng là bạn gái của Lý Vân.
Lý Vân trừng mắt nhìn Tần đẹp trai, lập tức nói rằng:
- Hắn là Dao tộc…mới từ Quảng Tây đến, lời nói đều là những điều điên điên khùng khùng, không cần để ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!