Trí Hoằng đại sư giống như không nghe được tiếng đập cửa, cũng không thấy hắn có bất kỳ phản ứng nào.
- Hòa thượng, ngươi điếc à.....
Lý Vân khẽ cười nói, nhắc nhở một câu.
Trí Hoằng đại sư cười nói:
- Mặc kệ nó... Chúng ta nói tiếp đi, trước khi chúng ta không có nói chuyện xong, ta sẽ không mở cửa.....
Trí Hoằng đại sư cười cười, đối với tiểu hòa thượng Tuệ Viễn ngoài cửa sổ nói:
- Trở về đi...
Rất nhanh, Tuệ Viễn liền ly khai, tiếng đập cửa không còn nữa.
- Ngươi không lo lắng bỏ qua chuyện trọng yếu?
Lý Vân khẽ cười một tiếng.
Trí Hoằng đại sư đứng dậy đi tới trước cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ ra nhìn bầu trời đầy sao, bỗng nhiên trong ngực một trận phiền muộn, phun ra một ngụm trọc khí nói:
- Lời ta nói với ngươi còn chưa hết... Việc khác ngay cả có đại sự cũng không bằng.
Trí Hoằng đại sư ngẫm lại, thở dài nói:
- Thực ra đêm nay ta tình nguyện bản thân không có gặp ngươi...
- Vì sao?
Lý Vân không hiểu.
- Không biết!
Lão hòa thượng cười gian một tiếng, lần thứ hai cự tuyệt trả lời.
Khóe miệng Lý Vân mang theo nụ cười mỉm:
- Nói với ngươi đúng là bằng thừa... Ngẫm lại cũng đúng, ta là yêu quái, ngươi là người, đạo bất đồng a...
Câu nói của hắn sau cùng tận lực mà đè nặng thanh âm, tiếp tục than thở:
- Ngươi đối với ta còn có cảnh giác, thủy chung cũng vẫn không hướng ta mở rộng cửa lòng...
- Ha ha...!
Lão hòa thượng khẽ cười một tiếng, sửa lại cho đúng nói:
- Ta vì sao phải mở rộng cửa lòng với ngươi. Ngươi cũng đâu phải ni cô?
Lý Vân nhất thời cười:
- Chẳng lẽ hòa thượng yêu mến ni cô...
- Không được giỡn chơi a...!
Lão hòa thượng trừng mắt nói.
Lý Vân không nói gì, Trí Hoằng thật đúng không có bộ dáng của một hòa thượng chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!