Trí Hoằng đại sư cười hắc hắc nói:
- Lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa, người ta tuy rằng gặp rủi ro, nhưng dù sao vẫn là Thần Ma Tiên Yêu... Những người bình thường làm sao có thể ngăn cản họ được. Đương nhiên, xem tình huống bây giờ, thế cục còn có thể khống chế được. Hơn nữa loài người phát triển lâu như vậy, cũng không còn yếu đuối như xưa. Theo ta tính thì Viễn Cổ huyết mạch thức tỉnh trong một vùng rộng lớn là khó xảy ra. Người sớm giác ngộ những thứ huyết mạch này, tại xã hội loài người kỳ thực vẫn còn rất yếu.
Muốn sống được, bọn họ còn phải học cách sống cùng loài người... Có câu nói rất đúng, dùng súng bắn chim đầu đàn. Hiện tại là yêu quái cũng tốt, thần tiên cũng tốt, tin rằng sẽ không ai tới quấy rầy ngươi đâu.
- Hòa thượng, giữ gìn trật tự của loài người, đây nhiệm vụ của các ngươi, các ngươi phải lưu ý chứ...
Lý Vân vừa cười vừa nói:
- Ta thích cuộc sống bình thường như hiện tại...
Thần thái trên mặt Trí Hoằng đại sư toả sáng một cách kỳ dị, vừa cười vừa nói:
- Yên tâm đi, chúng ta ăn chén cơm này, nhất định sẽ làm tốt.
Lý Vân âm thầm thầm nghĩ:
- Hôm nay coi như là không may. Vốn là đến hưng sư vấn tội, kết quả vừa bị chế giễu, làm cho nhân gia vừa thông suốt. Cuối cùng vẫn còn vô cớ nhận lời làm chuyện phiền phức như vậy.
Trí Hoằng đại sư đương nhiên không biết hắn đang suy nghĩ gì, phối hợp nói ra:
- Ngươi cùng cửu vĩ hồ ở cùng một chỗ như thế nào đây? Mặc dù là hồ ly tinh, bất quá lại là đệ tử của Thần Nông, mặc dù thấp kém nhưng xuất thân coi như là chính phái, tay nghề cũng không tệ. Huống hồ Thần Nông đem thần binh Thần Nông Xích giao cho nàng... Ta cảm thấy rằng ngươi phải tranh thủ thời cơ nắm chặc cơ hội này. Sớm một chút thu cửu vĩ hồ vào tay.
Nếu mà để lâu không khéo sẽ xuất hiện thêm tình địch...
Lão hòa thượng mập mờ cười cười:
- Có người nói, năm đó cửu vĩ hồ được Tiên Yêu ưu ái không ít...
Thanh âm bỗng nhiên trầm xuống, lão hòa thượng nói ra:
- Với điều kiện của ngươi không sai biệt lắm cũng có...
- Điều kiện gì? Đối phương là yêu quái gì? Cái gì tiên? Lợi hại lắm hả?
Lý Vân tận dụng mọi thứ.
- Không biết...!
Trí Hoằng đại sư mỗi chữ mỗi câu nói một cái rõ ràng.
Hỏi cái gì cũng không biết, Lý Vân lần này rốt cuộc xem như là chết tâm rồi.
Trí Hoằng đại sư cười cười. Lấy tay sờ sờ cái đầu trọc bóng loáng của mình. Nói rằng:
- Về chuyện lúc trước của ngươi. Ngươi đừng hỏi thêm nữa... Đại gia nói năng thận trọng. Đều là vì muốn tốt cho ngươi.
Lý Vân có chút tức giận nói:
- Nghe ngươi nói như vậy. Hẳn là ngươi biết hết mọi chuyện hả...
Trí Hoằng đại sư há hốc mồm. Nói ra:
- Không biết...
- Hòa thượng. Sự nhẫn nại của ta có hạn đó...
Lý Vân nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!