Hải Quỳnh mỉm cười, nghiêng đầu nhẹ giọng nói:
- Đúng, em thật là tiên nữ... Bất quá đây không phải là trọng điểm, trọng điểm em là vợ chưa cưới của anh, anh là chồng chưa cưới của em.
Hải Quỳnh tựa hồ rất để ý thân phận vợ chưa cưới với Lý Vân, từ lúc gặp mặt đến bây giờ, nàng đã không chỉ một lần nhấn mạnh.
- Tôi rất nghi hoặc...!
Lý Vân đột nhiên dừng bước, nghiêng người hỏi.
- Vâng, em biết...!
Hải Quỳnh nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt mỉm cười:
- Anh mất trí nhớ, cho nên quên hết tất cả những chuyện trước đây. Anh thậm chí quên chính mình là ai? Cho nên, anh cũng quên em... Vợ chưa cưới thân ái nhất của anh!
Câu nói sau cùng, Lý Vân cảm giác có chút buồn nôn. Chẳng qua vẻ mặt Hải Quỳnh cũng rất bình thường, cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp cùng xấu hổ.
- Tôi muốn biết tôi là ai? Tôi với cô rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Vẻ mặt Lý Vân có chút chờ mong. Cho tới nay, hắn đều hoang mang về thân phận của mình. Tuy rằng hắn biết mình là yêu quái. Thế nhưng lại không biết mình rốt cuộc là yêu quái gì? Mà mỗi lần hỏi lão hòa thượng, hắn đều tránh né. Hỏi cấp bách thì hắn lại nói một câu, người là do mẹ sinh ra, yêu quái cũng là do yêu mẹ sinh ra.
Đối với cái này, Lý Vân có vẻ rất bất đắc dĩ.
Ngày hôm nay, trên trời rơi xuống một vị hôn thê. Hơn nữa còn là một người biết chuyện. Lý Vân âm thầm suy nghĩ, chân tướng của mình đã có thể hiểu rõ ràng khắp thiên hạ rồi.
- Đừng nóng vội, em sẽ nói cho anh biết.
Hải Quỳnh vừa cười vừa nói:
- Em tới tìm anh, chính là muốn nói cho anh biết, tất cả chuyện về anh...
- Tốt, tốt...!
Lý Vân mừng rỡ vạn phần, có chút kích động. Rốt cục sau cơn mưa trời lại sáng. Hãy đợi a, trông mong a, rốt cục cũng gặp được người biết chuyện.
Ngay tại lúc này, Hải Quỳnh hơi biến sắc. Mà Lý Vân như trước chìm đắm tại trong vui sướng vì biết được đáp án bấy lâu, nên không có phát hiện thần sắc khác thường của Hải Quỳnh.
Lúc này, bọn họ đã sóng vai đi vào trong thôn trọ. Phía trước là một nhà bán hạt dẻ mới mở không lâu, Lý Vân rất yêu thích món này. Đẩy xe bước qua, từ trong túi quần móc ra hai mươi đồng tiền đưa cho chủ quầy. Cùng lúc đó, khí tức Hải Quỳnh biến mất. Lý Vân vội vàng quay đầu lại, đã thấy Hải Quỳnh đi theo phía sau mình không thấy đâu nữa.
- Ông chủ. Cô bé vừa đứng tại đằng sau tôi đâu rồi?
Lý Vân tiếp nhận hạt dẻ mới ra nồi. Đối với ông chủ kia hỏi. Hắn cùng Lý Vân là đứng mặt đối mặt. Hẳn là có thể nhìn thấy Hải Quỳnh đứng phía sau hắn.
- Cô gái? Đứng phía sau cậu?
Lão bản sững sờ một chút. Lập tức tỉ mỉ ngẫm lại. Sau đó rất chắc chắn nói:
- Chàng trai trẻ. Phía sau cậu không có ai a. Nếu như không phải ta hoa mắt. Thời điểm cậu bước vào cửa chỉ có một người.
- Ah...!
Lý Vân tựa hồ ý thức được cái gì. Không cùng chủ quán hỏi thêm nữa. Vội vàng đẩy xe bỏ đi. Tại trên đường trở về nhà. Trong đầu Lý Vân đều là sự tình về Hải Quỳnh. Chẳng qua vấn đề tự hỏi hiển nhiên không phải điểm mạnh của hắn. Không lâu sau hắn liền buông tha.
Mặc kệ nó. Xe đến trước núi ắt có đường. Lo lắng nhiều như vậy làm gì. Nếu tiên nữ đã đến đây để tìm mình. Nàng khẳng định còn có thể trở lại. Về phần nàng vì sao đột nhiên không chào mà đi. Vấn đề này làm cho người khác rất khó hiểu. Không nghĩ ra. Hắn liền không nghĩ nữa.
…
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!